[ĐAM] Ước Định Ban Đầu – Chapter I

[ Ước Định Ban Đầu – Chapter I ]

 

Cuộc sống đại học hoàn toàn mới, thế giới của cậu sẽ không còn nghe thấy tiếng giày ma sát với sàn đấu, sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng chói mắt phản xạ khi ném bóng.

Thế giới của cậu, đã không còn bóng rổ.

 

Ly vanilla shake bị đánh rơi xuống nền đất, nước chậm rãi loang ra trên mặt sàn sáng bóng, thời gian tựa hồ hòa theo thứ chất lỏng kia rồi đọng lại.

Kuroko cúi đầu nhìn cánh tay phải đang run rẩy của mình, một lát sau mới ngẩng đầu lên lần nữa nhìn người đối diện cách cậu vài bước.

Quạt trong phòng thay đồ chậm rãi chuyển động, âm thanh tuy nhỏ nhưng trong nội tâm tĩnh lặng của cậu lại không ngừng được khuếch đại.

“—— Kagami-kun, cậu vừa nói gì?”

“À, tháng sau tôi sẽ trở về Mỹ .”

“Vậy Seirin thì sao? Ít nhất còn phải chơi hai trận cuối của giải toàn quốc, hơn nữa Kagami-kun bây giờ là đội trưởng của cao trung Seirin, cứ như vậy mà bỏ lại đội bóng, mọi người sẽ không còn lòng tin giành chức vô địch.”

“Seirin đã vô địch một lần, thực lực hiện tại không yếu đâu.”

“Kagami-kun đừng đùa nữa, với tính cách của cậu sẽ không nói ra những lời này. Đây đã là năm cuối chúng ta có thể cùng chơi bóng rổ ở cao trung.”

“Vậy cậu muốn tôi nói thẳng ra sao? Nói rằng thực lực của Seirin hiện tại không thể nào giành được chức vô địch.”

“Nhưng —— điều Kagami-kun muốn không phải là niềm vui khi được chơi bóng rổ sao? Lý do gì lại nói như vậy —— giành được chức vô địch hay không đâu quan trọng.”

“Kuroko, cậu thích kiểu bóng rổ như hiện tại sao.”

Thanh niên mang màu tóc đỏ sẫm quay lưng về phía cậu, câu nói kia không giống một câu hỏi, mà theo ngữ cảnh lại trở thành một câu trần thuật, người kia thậm chí cũng không cần Kuroko trả lời.

Lần đầu tiên chỉ vì một câu nói mà khiến Kuroko cảm thấy áp lực nặng nề như vậy. Cậu vô thức đưa tay chạm vào vết thương ở khóe mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt, môi mấp mấy nhưng không nói được lời nào.

Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc nghẹn lại, nhưng cậu biết đây chỉ là cái cớ bản thân tạo ra vì không biết phải trả lời thế nào.

“Kuroko, cậu là người hiểu rõ nhất, hiện tại cậu không thể sử dụng misdirection. Seirin không cho cậu ra thi đấu, những tuyển thủ khác lại yếu hơn cậu quá nhiều. Hơn nữa, cậu cũng đã lâu không tập luyện cùng đội bóng. Nói tôi bỏ lại đội bóng, vậy chẳng phải nên nói người đầu tiên rời bỏ cả đội chính là cậu sao.” Giọng nói của Kagami rất bình thản nhưng lại khiến trái tim đã nguội lạnh của Kuroko cảm thấy sợ hãi: “—— tôi thích bóng rổ, nhưng không phải chơi theo kiểu này. Seirin lúc này thật sự làm tôi rất thất vọng.”

Kuroko sững sờ.

“Tôi đã nộp đơn xin nghỉ.” Kagami nhắm mắt lại, thanh âm bỗng dưng nhẹ nhàng đi nhiều: “Tôi cần trở về Mỹ để lấy lại cảm hứng và phong độ, tóm lại…… Lúc tôi trở về, nếu cậu có thể khôi phục trạng thái trước đây, chúng ta sẽ lại cùng chơi bóng.”

Khi đó, chúng ta sẽ lại cùng nhau chơi bóng.

Khi đó, chính là một ước hẹn xa xôi không hạn định. Hoặc nói, đây là một ước định không chút hy vọng.

Kuroko yên lặng nhìn người trước mặt cầm túi, khoát lên vai, rời đi mà không hề quay đầu lại. Kagami bước nhanh, dường như không muốn ở lại đây thêm một giây nào. Cuối cùng, Kuroko cũng không nói ra lời mình muốn nói. Bởi vì lúc này, cho dù cậu có làm gì cũng không thể giữ được Kagami.

Ngoài cửa phòng thay đồ đã không còn ai, ánh sáng ở hàng lang mờ tối. Cậu lấy  cây lau nhà phía sau tủ quần áo, chậm rãi lau đi nước trên sàn lúc nãy làm đổ, từng chút từng chút một, lau khắp sàn không mục đích, động tác rất chậm rất chậm. Cậu nắm chặt cây lau nhà, biểu tình vẫn đạm nhạt không đổi. Dường như xác định Kagami sẽ không trở về nữa, qua rất lâu, cậu mới nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mũi chảy xuống, tách… tách… rơi lên sàn gạch sáng bóng.

Khóc cũng khóc một cách rất thản nhiên, thậm chí một âm thanh nức nở cũng không có.

Cậu cắn chặt răng, cắn đến đau đớn. Cậu không nghĩ tâm tình của mình lại chấn động lớn như vậy, ít nhất cũng không biểu lộ ra ngoài. Cậu cố gắng vì chính mình giữ lại một chút tự trọng.

Lúc trước là ai nói muốn trở thành ánh sáng của ai, ai muốn cùng nhau chơi bóng.

Chậm rãi ngồi xuống, cậu dùng sức xoa hốc mắt đau nhức.

Trách nhiệm làm cho sinh mệnh trở nên kiên cường, nhưng hiện tại cậu cảm thấy bờ vai của mình không thể gánh nổi bất cứ trách nhiệm gì. Mặc dù bị rất nhiều chuyện nhỏ nhặt vây quanh, nhưng cậu luôn cố gắng hết sức để giải quyết, chẳng hạn như việc giữ lấy người mình quý trọng, vì đội bóng cũng là vì chính mình, nhưng dù nỗ lực làm cho sự việc không trở nên xấu đi, vẫn không thể cứu vãn tình thế.

Cậu chỉ cảm thấy nội tâm chính mình giờ phút này, so với việc đứng trên toà nhà cao tầng giữa trời mưa bão táp còn đáng sợ hơn.

Kuroko cố gắng suy nghĩ, nghĩ xem mình đã sai ở chỗ nào. Kỳ thật tận đáy lòng cậu hiểu được, so với bất cứ điều gì, so với bất kỳ ai cậu cũng đều ngốc nghếch hơn. Cậu biết rất rõ, chính cậu là người đã bức Kagami phải rời đi, là cậu đã khiến cho Kagami thất vọng về cậu, thất vọng về đội bóng. Nhưng cậu đã không thể gánh nổi những sai lầm này.

Tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết, luôn không đếm được ước mơ, tựa như lúc trước cậu từng nói muốn giúp ánh sáng trở thành số một Nhật Bản, cậu muốn cùng ánh sáng sóng vai mà đi, muốn giúp Seirin đứng ở vị trí cao nhất. Tưởng rồi lại tưởng, thật sự giống như là đang nằm mơ, cố gắng một lần, sau đó vỡ mộng, vì thế làm lại. Bởi vì là hai người, cho nên dù trở lại thời kỳ khó khăn, cũng có thể ở trong khó khăn mà khích lệ lẫn nhau.

Nhưng hiện tại, cái bóng đã không còn ánh sáng bên cạnh, không thể tiếp tục đi tới.

Cậu chưa từng nghĩ bản thân phải làm thế nào nếu một ngày nào đó Kagami không còn kề bên.

Bởi vì cậu đã quen thuộc với sự tồn tại của Kagami, giống như lúc trước Kagami dựa vào cậu.

Tấn công cùng phòng thủ, xúc động cùng trấn định, bóng rổ cùng đồng đội, ánh sáng cùng cái bóng, thiếu một thứ cũng không được.

Ngày đó, cậu ngồi một chỗ im lặng khóc thật lâu.

Ngày đó, nước từ ly vanilla shake còn đọng lại trên sàn làm cho bóng dáng mờ ảo của cậu trở nên vẩn đục.

Ngày đó, ánh sáng mà cậu tìm kiếm lại chọn lựa rời đi, không chút do dự từ bỏ cậu. Tất cả ủy khuất cùng sự yếu đuối, trong khoảnh khắc dâng trào không cách nào ngăn lại.

***

Trời quang mây tạnh báo trước sự giao mùa xuân hạ. Có chút khác biệt trong hơi thở cuộc sống tràn ngập khẩn trương ngày thường, bầu không khí sáng nay giống như thành phố chết tĩnh lặng. Quán cà phê không ngừng phát lại bản độc tấu Für Elise[1], ngoài hàng rào của ngôi nhà gỗ nhỏ, những giọt nước theo mái nhà rơi xuống nền đất gập ghềnh. Một người phụ nữ khá lớn tuổi mặc tạp dề, đang lau những chiếc bàn trong sân, bên cạnh có một chú mèo tròn ú vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thi thoảng sẽ khều khều cái khăn ẩm ướt trong tay chủ của mình.

Quán cà phê góc đường Nagasa có ba thanh niên mang ba màu tóc khác nhau đang ngồi, họ là những vị khách đầu tiên của sáng nay. Tuy rằng đồng tuổi, nhưng từ đầu đến cuối không ai lên tiếng nói chuyện, trong đó thanh niên với mái tóc màu vàng nắng không ngừng ngắm nghía điện thoại trong tay, thỉnh thoảng hướng màn hình cười ngây ngô, hai người còn lại thì cứ nhìn chằm chằm vào menu nhưng lại không gọi thứ gì.

Cửa gỗ bị đẩy ra, âm thanh của chuông gió thành công hấp dẫn sự chú ý của những vị khách và người phụ nữ.

“Chào mừng đến quán.” Người phụ nữ cười bước đến, thuận tiện đưa menu cho người khách mới đến: “Có muốn gọi gì không?”

“Tôi tìm người.” Thanh niên tóc đỏ vừa đảo mắt thì nhìn thấy người tóc vàng hết sức phấn khởi đưa tay ngoắc mình, liền nhanh chân bước qua.

“A~ Akashicchi lần nào cũng vậy, rõ ràng là triệu tập mọi người nhưng cuối cùng lại luôn là người đến trễ nhất~” Kise đùa giỡn trách hai câu, tiện thể khép lại di động, giữ trong tay xoay xoay: “Tôi sáng giờ còn chưa ăn gì, Akashicchi có muốn suy xét việc mời tôi bữa sáng——”

Một mũi kéo sáng chói lướt tới từ phía sau ghế Kise ngồi, thành công chặn lại câu nói của anh. Kise sau đó tỏ vẻ đã nhìn thấy lưỡi kẽo cách khuôn mặt người mẫu hoàn hảo mê người vô cùng đẹp trai chuyên dùng để quyến rũ Kurokocchi của mình khoảng hai centimeter.

“Y a Akashicchi sao lại làm thế! Nếu mặt tôi bị hủy, Kurokocchi không thích tôi nữa thì làm sao đây——”

Akashi mặt không đổi sắc lòng không dao động rút kéo lại, đưa mắt nhìn ba người ngồi trên sofa quanh một cái bàn tròn, gật đầu một cái sau đó không chút cảm xúc mở miệng:

“Sao Tetsuya không đến.”

“Murasakibaracchi cũng không đến~” Kise xoa xoa má phải xém chút bị đâm trúng, lại nói thêm: “Đáng ghét thật, Murasakibaracchi nhất định là đi tìm Kurokocchi, a thật là —— tôi cũng muốn đi tìm Kurokocchi —— Akashicchi đừng lấy kéo ra nữa nguy hiếm lắm đó! Thật sự là ngay cả ngày nghỉ chúng tôi cũng không liên lạc được với Kurokocchi, nghe nói cậu ấy đã đổi số điện thoại.”

Akashi nhíu mày, đưa tay lấy quyển tạp chí nằm cạnh Midorima quăng qua một bên, rồi ngồi xuống.

“Ở giải đấu toàn quốc cao trung, Seirin thua trận chung kết, sau đó Tetsu cũng biến mất. Mặc dù cậu ấy vẫn hay chơi trò mất tích, nhưng lần này có vẻ là không muốn xuất hiện nữa.” Aomine vừa nói vừa đưa tay lấy quyển tạp chí của Midorima lật xem hai trang, rồi lại mang vẻ mặt khinh bỉ ném trở về: “Không ngờ Midorima lại thích thể loại này?”

“Sáng nay tử vi Oha-Asa nói vật may mắn của chòm Cự giải là [ Tạp chí hình ảnh của Hello Kitty ].” Midorima lấy lại quyển tạp chí ôm vào người, ngẩng đầu nhìn vào mắt Akashi, đẩy kính: “Kagami đã trở về Mỹ, chuyện xảy ra trước trận chung kết giải toàn quốc cao trung.”

Aomine cười nhạo: “Tên kia không phải là ánh sáng của Tetsu sao, vào thời điểm quan trọng lại bỏ đi.”

“Chuyện này tôi có biết.” Akashi nhìn thoáng qua biểu tình châm biến rất rõ ràng của Aomine, nói tiếp: “Nghe người bên Seirin nói, năm cuối cao trung Tetsuya rất ít ra sân thi đấu, trận chung kết cuối cùng thì hoàn toàn không thấy xuất hiện.”

“Nhất định là Kagamicchi ‘lâm trận bỏ trốn’ khiến Kurokocchi bị đả kích.” Kise xoay người gọi phục vụ một ly cà phê đá, sẵn tiện hoạt động phần đầu gối đã có chút tê cứng, tiếp tục nói: “Dù sao Ace chủ bài của Seirin cũng là hai người phối hợp, một người biến mất người còn lại nhất định chịu ảnh hưởng rất lớn.”

“Trận cuối của Seirin thực sự rất tệ.” Aomine xoa xoa mi tâm, “Tetsu không ra sân, nên tôi chỉ xem nửa trận rồi bỏ về, hình như cách biệt tới ba con số?”

“Ừm, 36:141, nhưng tôi cũng không xem hết trận.” Kise thêm vào, lại nhìn Akashi: “Tôi định hỏi Kurokocchi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng điện thoại không liên lạc được, sau đó thì gọi không được nữa, cậu ấy nhất định là đã đổi số. Kurokocchi nhất định là không thích tôi……”

“Đây là chuyện hôm nay tôi muốn nói.” Akashi cắt ngang lời Kise, lôi túi xách của mình lại, lấy ra vài tờ giấy rồi đưa cho mọi người: “Đây là đơn xin gia nhập câu lạc bộ bóng rổ đại học Tokyo, điền vào đi.”

“Câu lạc bộ bóng rổ Todai?” Aomine không đụng tới tờ giấy, nhìn ly cà phê vừa được bưng lên của Kise còn đang bận rộn khóc la, cầm lên uống: “Tôi không có hứng thú với mấy giải đấu của trường đại học.”

“Câu lạc bộ bóng rổ đại học Tokyo đã thành lập được 15 năm, trong giải đấu giữa các trường có bốn lần vào tới bán kết, nhưng không lần nào giành được quán quân.” Akashi chỉ vào những thông tin trên giấy: “Người này là cựu đội trưởng, nhưng vì sử dụng tiền quỹ không hợp lý nên bị trường bãi nhiệm, hiện tại câu lạc bộ bóng rổ đang trong giai đoạn cần phải chấn chỉnh.”

Đầu tiên là im lặng, đan xen là tiếng lật giấy xoạt xoạt. Aomine xoay xoay bút rồi ký tên, giương mắt nhìn Akashi ngồi đối diện, người kia bình thản dùng ánh mắt không độ ấm nhìn lại anh.

“Chấn hay không chỉnh ——  tôi đều không quan tâm.” Kise bực bội dựa vào ghế sofa, đem đơn đăng ký đẩy ngược trở lại cho Akashi: “Nếu không có Kurokocchi tham gia tôi cũng sẽ không tham gia, tôi chỉ muốn chơi bóng rổ với Kurokocchi. Thật là…… Kurokocchi rốt cuộc là bị cái gì vậy, nếu là vì thua một trận đấu lại do Kagamicchi bỏ đi mà biến mất, thật sự là không đáng, cậu ấy không biết chúng ta rất lo lắng sao……”

“Nghe thành viên Seirin nói, Tetsuya cũng vào đại học Tokyo, giống chúng ta.” Akashi liếc mắt nhìn khoảng trống trong đơn xin gia nhập, tiếp tục thản nhiên nói: “Chuyện cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng chắc chắn có cơ hội gặp lại, đến lúc đó hỏi rõ ràng cũng chưa muộn.”

Kise sửng sốt, lập tức giựt lại.

“Tetsu học ở Todai?” Giọng nói Aomine rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng dù vui mừng cũng có chút nghi ngờ, vì vậy anh là người đầu tiên đưa ra nghi vấn: “Ngày tân sinh đến báo danh, sao tôi không nhìn thấy tên Tetsu trong danh sách? Hơn nữa Tetsu từng nói không thích không khí ở Tokyo, cậu ấy muốn thi vào Kanagawa.”

“Chuyện đó không quan trọng——” Kise một bên lấy bút chuẩn bị điền đơn xin gia nhập, một bên xua xua tay: “Chỉ cần Kurokocchi cùng chúng ta học chung một trường là được, nghĩ tới sau này có thể cùng nhau chơi bóng thì đã thấy kích động rồi! Muốn cho Kurokocchi nhìn thấy một Thế hệ kỳ tích hoàn toàn mới, một Thế hệ kỳ tích không còn giống như trước~”

“Tôi còn chưa nói hết.” Akashi nhíu mày, đem lời Kise nói bỏ vào không khí, gật đầu, âm giọng có chút cao:

“——nghe nói, Tetsuya không muốn tiếp tục chơi bóng rổ.”

Vừa dứt lời, âm thanh rơi vỡ từ ly thủy tinh trên tay Aomine cùng tiếng chửi Fuck! vang lên rất rõ ràng, nét mặt Kise thì ảm đạm giống như bị thất tình, Midorima dường như cũng không khẳng định lời mình vừa nghe, lần nữa hỏi lại Akashi đã nói gì.

Ánh mắt Akashi không thay đổi, giọng nói vẫn vô cùng bình thản:

“Người bên Seirin nói, bắt đầu từ học kỳ cuối cao trung, đã không còn nhìn thấy Tetsu chơi bóng rổ.”


[1] Für Elise là một trong những bản nhạc ngắn dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven


 

Author: Du Phong Nhi

2 thoughts on “[ĐAM] Ước Định Ban Đầu – Chapter I

    1. Cảm ơn bạn đã theo dõi và giúp mình chỉnh sửa lỗi.

      Tình tiết bộ này thật sự rất có chút nặng nề, không khí diễn biễn khá là trầm buồn nhưng nó rất nhẹ nhàng khi thể hiện sự quan tâm chân thành từ các 5 thành viên còn lại với Kuroko… Mình hy vọng bạn cũng sẽ thích nó như mình!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *