[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 3

| Phiên ngoại |

Thích Phong x Bạo Bạo Long

(3)

Hạ Gia Uy đã sớm vượt qua phần thi năng khiếu thể thao, tiếp theo là phần thi văn hóa, bất quá cũng chỉ như lướt qua sân khấu, cuối cùng thành tích phát ra, cao hơn ba điểm so với điểm chuẩn thấp nhất, thành công đậu vào đại học mà không phí chút sức lực nào.

Về phần Thích Phong, trong giải thi đấu cuối cùng ở cao trung hắn dẫn dắt đội bóng đoạt giải quán quân khu vực Hồ Sóc, được nhận danh hiệu MVP[1], ngay cả phần thi năng khiếu cũng được miễn, nên lúc Hạ Gia Uy đến báo danh ở Học viện Thể thao không nhìn thấy hắn.

Hạ Gia Uy rất muốn biết Thích Phong cuối cùng đã ghi danh vào đâu, nhưng đối phương tuyệt đối kín tiếng, nhất quyết không chịu nói với cậu.

Mùa hè Hạ Gia Uy mới ở nhà Thích Phong được vài ngày, đã bị mẹ Thích Phong đóng gói đuổi đi.

“Thanh niên còn trẻ có cơ hội thì ra ngoài nhiều một chút! Cả ngày nẳm lì ở nhà thì giống cái gì?”

Thích Phong hết cách, trên đời này có thể bảo hai vận động viên như hắn và Hạ Gia Uy là trạch nam, phỏng chừng cũng chỉ có mẹ hắn.

“Đi đâu giờ?” Hạ Gia Uy không chủ ý hỏi.

Thích Phong nghĩ nghĩ, “Ra biển đi.”

Hai người mua vé xe lửa, đi đến thành phố ven biển gần khu Hồ Sóc nhất, Thích Phong trước kia từng đến nơi này tham gia trại hè bóng rổ, Hạ Gia Uy lại là lần đầu tiên nhìn thấy biển, nhìn gì cũng thấy ngạc nhiên.

“Thì ra nước biển khó uống hơn tôi tưởng.”

“Thì ra hàu sống ở đâu cũng có thể đào lên ăn.”

“Thì ra hải âu không sợ người.”

“Cứ tiếp tục lấy bánh mì cho hải âu ăn, chúng nó sẽ thải phân lên đầu cậu.”

Thích Phong vừa nói xong, Hạ Gia Uy liền cảm giác trên trời có cái gì rơi xuống, “Tôi kháo!”

Tẩy rửa sạch sẽ, Hạ Gia Uy lại hướng vào vòng tay của biển cả, nhìn cậu hăng hái bừng bừng nghịch nước, xây thành cát, cùng mấy cậu nhóc bảy tám tuổi đấu súng nước, Thích Phong thật sự chịu không nổi, lôi cậu ra khỏi mấy trò chơi dành cho con nít, tìm trò dành cho người lớn – bóng chuyền bãi biển, đăng ký rồi tham gia.

Thích Phong từ nhỏ luyện nhu đạo, lớn lên luyện nhảy cao, thể chất vô cùng dẻo dai, đánh bóng chuyền tự nhiên cũng rất tốt. Ngược lại, Hạ Gia Uy có những cú đánh đầy uy lực không ai tiếp được, nhưng tám chín phần là đánh ra ngoài, về sau chỉ cần thấy cậu đập bóng, đối phương đơn giản không ai thèm cứu bóng, chỉ ngồi chờ cậu đập bóng ra ngoài.

“Chán quá, chán quá.” Hạ Gia Uy thở hồng hộc trên sân cát, tổng kết lại, bản thân đánh bóng ghi điểm còn không nhiều bằng đập bóng ra ngoài.

“So với việc cậu cùng đám con nít ngịch nước thì không chán sao?

Hạ Gia Uy lầm bầm, “Động cơ của cậu không trong sáng a, đừng cho là tôi không biết, lúc người đẹp mặc bikini kia cứu bóng thừa dịp sờ sờ cậu mấy cái.”

Thích Phong buồn cười, “Cậu cũng quan sát kỹ thật.”

“Tôi đâu phải người mù.” Hạ Gia Uy trở mặt xem thường, “Nếu không thì hai ta đấu đi.”

“Đấu cái gì?”

“Lặn, xem ai nín thở lâu hơn.”

Thích Phong lặn hết một hơi từ trong nước ngoi lên, Hạ Gia Uy vẫn như cũ ở trong nước.

Tiểu tử này nín thở lâu hơn hắn tưởng, Thích Phong nghĩ.

Một lát sau, Hạ Gia Uy vẫn không nhúc nhích, Thích Phong cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn lặn xuống, lôi Hạ Gia Uy ở dưới nước lên, nhờ vớt lên kịp thời, Hạ Gia Uy còn không có ngất, bất quá bị sặc nước nên ho khan.

Khó khăn lắm mới nói được, câu đầu tiên cậu nói là, “Tôi thắng chưa?”

Thích Phong không biết nên nói cậu ngu ngốc, hay là nói cậu ngu ngốc, hay là nói cậu ngu ngốc nữa, “Đã không biết bơi ngươi còn dám kêu gào đòi thi lặn?”

“Nói nhảm, khụ.” Hạ Gia Uy vừa ho vừa nói, “Nếu biết bơi thì tôi đã thi bơi rồi, khụ khụ, còn thi lặn làm gì.”

Thích Phong đưa cho Hạ Gia Uy cái phao hình vịt con, Hạ Gia Uy mãnh liệt phản đối, có điều phản đối vô hiệu, ai bảo cậu ra biển chỉ mặc mỗi cái quần bơi, tiền đều để ở khách sạn.

Bất quá với tính tình trẻ con của Hạ Gia Uy, rất nhanh liền đem chuyện cái phao hình con vịt quăng ra sau đầu, ở ngoài biển chơi vô cùng vui vẻ.

“Ha ha ha ha, anh đây không cần bơi cũng có thể nổi!”

“Oa oa oa oa, ta là quán quân mang phao bơi một trăm thước của thế vận hội Olympic!”

“Óa óa óa óa, chân tôi bị con cua kẹp rồi!”

Giữa tiếng gào khóc thảm thiết Hạ Gia Uy, Thích Phong nhạy bén phát hiện người bơi xung quanh ngày càng ít.

Hắn tìm được một người địa phương, “Có chuyện gì vậy?”

“Nhanh lên bờ đi, đừng bơi nữa,” người nọ chỉ tay ra biển, “Bão sắp tới rồi!”

Thích Phong nhìn mặt biển gió yên sóng lặng, mặc dù không tin, nhưng vẫn thúc giục Hạ Gia Uy lên bờ.

“Trời đẹp như vậy, làm sao mà có bão, gạt người,” Hạ Gia Uy đang chơi vui vẻ, đương nhiên không chịu trở về.

“Người địa phương đã nói như thế, hẳn là không sai.”

“Tôi không tin, tôi không về đâu, cậu muốn về thì về đi đồ nhát gan.”

Thích Phong không nói hai lời, kéo cái đầu vịt của cậu bơi về bờ, Hạ Gia Uy oán giận phản kháng, thế nhưng ở trên bờ cậu còn không phải đối thủ của Thích Phong, ở dưới nước cũng chỉ có thể mặc hắn lôi đi.

Hai người vừa trở lại trên đất liền, sắc trời liền kịch biến, một giây trước còn vạn dặm không mây, nhưng chỉ trong nháy mắt mây đen đã che khuất mặt trời, cái này Hạ Gia Uy không phục cũng không được.

Thích Phong cùng Hạ Gia Uy đến khu nhà tắm, đoạn đường đi gập gềnh, giống như bờ biển, nhưng bên này địa hình dốc ngược, đá ngầm lởm chởm, gió lớn làm cuộn lên sóng lớn, sóng sau cao hơn sóng trước, trùng trùng đập vào đá ngầm, thật rất có khí thế lôi đình vạn quân.

Hạ Gia Uy hưng phấn chạy ra trước biển, mở rộng hai tay, nghênh đón sóng lớn đập vào mặt.

“Cẩn thận một chút.” Thích Phong so với Hạ Gia Uy cẩn thận hơn rất nhiều.

“Cậu xem.” Hạ Gia Uy giữa không trung khoa tay múa chân, muốn cùng Thích Phong chia sẻ cảm giác lúc này, nhưng trình độ văn hoa không cao, làm thế nào cũng không biểu đạt được loại rung động này trong lòng, “Thủy rất yếu, nhưng lại có thể biến rất mạnh.”

Thích Phong hiểu ra, “Giống nữ nhu đạo phải không?”

“Đúng vậy!” Hạ Gia Uy liên tục gật đầu, “Chính là ý này!”

Thích Phong lần nữa đem tầm mắt hướng ra biển, sáu năm trước lần đầu tiên hắn gặp được Hạ Gia Uy là ở trên sân bóng, lúc ấy Hạ Gia Uy là dự bị cùng hắn cũng là dự bị phát sinh xung đột, dẫn đến thành viên hai đội đều nhập cuộc, bất quá, Hạ Gia Uy đánh nhau như cơm bữa khẳng định là không nhớ rõ .

Khi đó thân thủ Thích Phong còn không tốt như bây giờ, hơn nữa là tập thể đánh nhau, không thể tránh khỏi việc bị thương. Về đến nhà, mẹ Thích Phong giáo huấn hắn, đối phương cứng, con cũng cứng, cả hai chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Hắn càng cương, con càng nhu, tiêu phí sức mạnh của hắn, như vậy mới có thể dĩ nhu khắc cương.

Bỗng nhiên có rất nhiều người từ phía sau chạy vượt qua hai người, Hạ Gia Uy thấy ai cũng có vẻ hoảng hốt, không khỏi hỏi, “Chuyện gì vậy?”

“Không biết, đi xem.”

Hai người theo đuôi mọi người, xa xa nhìn thấy bên bờ biển có rất nhiều người vây lại.

Thích Phong kéo một người vừa đi ngang qua, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bên kia xảy ra chuyện,” người này khẩu âm rất nặng, nói toàn tiếng địa phương, “Có người bị bò cạp biển chích.”

“Bò cạp biển?”

“Thổ ngữ ở chỗ chúng tôi gọi sứa là bò cạp biển. Vừa nhìn là biết các cậu từ vùng khác tới, thứ này chích người rất lợi hại, tôi nói cho các cậu biết, năm ngoái có hai cha con nặng cả trăm cân, bị bò cạp biển chích một cái, chết ngay tại chỗ.”

Người bản địa này thật thích nói, vừa vội chạy về bên kia vừa hướng hai người Thích Phong giới thiệu, “Tháng 8 tháng 9 hằng năm ở chỗ chúng tôi đều có người bị chích, cũng là du khách từ nơi khác tới như các cậu, vui vẻ ở bãi tắm không chịu, cứ thích bơi ra xa, xui xẻo bị chích một cái, gặp phải thời tiết thế này, không chết thì đúng là vạn lần may mắn!”

Hiện trường đã tụ tập không ít người, có ngư dân, có đội cứu hộ, còn có không ít khách du lịch, hình như nghe nói là đi cùng người bị thương. Người vây xem rất đông, Thích Phong và Hạ Gia Uy chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, cũng thấy không rõ bộ dạng người bị thương, chỉ nghe thấy tiếng la gào của mọi người theo gió truyền đến.

“Chỗ bị chích rất nghiêm trọng, là một con lớn!”

“Nước xà phòng! Có ai mang theo xà phòng không?”

“Không được, bên này này bị thương rất nặng!”

“Phải cầm máu! Cầm máu trước đã!”

Mọi người ba chân bốn cẳng khiêng hai người đi, đất đá dọc đoạn đường đều loang lỗ vết máu.

Hạ Gia Uy trước giờ lớn gan lúc này nghĩ lại cũng có chút sợ, “May mà nghe lời cậu nói lên bờ trước.”

Thích Phong gật đầu, lòng cũng còn sợ hãi, “Gió càng lúc càng lớn, nên trở về thôi.”

“Ừm.”

 

Thích Phong và Hạ Gia Uy ở lại bãi biển chơi một tuần mới phong trần mệt mỏi trở về nhà, Thích Ảnh học bù về nhìn thấy anh hai nhà mình cùng anh trai da đen du lịch trở về, liền không khống chế được ý muốn trêu chọc.

“Em nói Bạo Bạo Long. . . . . .” Thích Ảnh chính là đang ở thời kỳ trên trời dưới đất duy ngã độc tôn nổi loạn của tuổi trẻ, không chịu gọi anh trai như trước, tuy rằng Hạ Gia Uy cũng rất ghét bị gọi anh trai Châu Phi, nhưng dù sao cũng còn tốt bị tên nhóc xấu xa này gọi mình là Bạo Bạo Long.

“Bạo cái đầu nhóc chứ bạo.” Hạ Gia Uy giơ nắm tay hướng về cậu nhóc.

“Em nói Bạo Bạo Long.” Thích Ảnh hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của cậu, còn đặc biệt lập lại một lần, “Vương lão đại, Lý lão Nhị, Trương lão tam. . . . . .”

Cậu nhóc một hơi nói ra mấy cái tên, Hạ Gia Uy ý thức được kia đều là đồng đội của Thích Phong, “Bọn họ làm sao?”

“Bọn họ vừa tốt nghiệp cao trung liền cùng bạn gái đi chơi xa.”

“Vậy thì thế nào?”

“Chỉ có anh hai em là đi theo anh, em muốn hỏi hai người là nghĩ thế nào nha?”

Hạ Gia Uy bị hỏi, lén liếc nhìn Thích Phong, hoảng sợ phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng khẽ động, vội vàng ngoảnh mặt sang hướng khác.

“Hửm?” Thích Ảnh đổ thêm dầu vào lửa áp sát lại, chăm chăm nhìn vào mặt cậu, sau đó la to một tiếng, “Ai nha!”

Hạ Gia Uy bị cậu nhóc càng làm cho hoảng sợ, “Nhóc la cái gì!”

Thích Ảnh quay đầu lại nói với Thích Phong đang cúi đầu đọc sách, “Anh, Bạo Bạo Long đỏ mặt rồi kìa!”

“Ò.” Thích Phong lơ đãng lật sách, giống như chuyện xảy ra bên này không liên quan tới hắn.

“Nhóc, nhóc nói bậy bạ cái gì! Anh, anh không có…” Hạ Gia Uy gấp đến độ mặt càng ửng đỏ.

Thích Ảnh sờ cằm trầm tư, “Nguyên lai mặt đen cũng có lợi thế, đỏ mặt cũng không dễ bị nhìn thấy.”

“Nhóc nhóc nhóc.” Hạ Gia Uy tức giận chỉ trỏ loạn xạ giữa hai người, cuối cùng nghẹn ra một câu, “Hai anh em các người chẳng có ai tốt!” Dứt lời liền bỏ chạy .

“Anh hai, anh bị dán mác người xấu rồi kìa.” Thích Ảnh thành công chọc cho Hạ Gia Uy tức giận bỏ chạy, xoay người làm ra biểu tình vô tội, tựa như những lời khi nãy không phải do mình nói.

“Em không phải cũng có sao?”

“Của em là mua một tặng một.”

Thấy Thích Phong không có ý định nói tiếp, Thích Ảnh tiếp tục khoe khoang, “Học kỳ trước hoa khôi dán mác người xấu cho một thằng anh em của em, anh đoán xem kết quả thế nào?”

“Thế nào?” Thích Phong hời hợt hỏi.

“Học kỳ này nhỏ thành bạn gái nó rồi.”

Thích Phong buông sách, “Mấy bạn học của em bao nhiêu mà yêu sớm như vậy.”

Thích Ảnh nhúng vai[2], “Anh hai, khả năng đọc hiểu văn học của anh là học như thế nào vậy, vĩnh viễn cũng không bắt được trọng điểm trong lời người ta nói.”

Ngày tiếp theo, Hạ Gia Uy không đến đạo quán, thành thành thật thật ở nhà, sau đó lại buồn bực đến khó chịu, dứt khoát đi đến một công ty du lịch chọn đại một tour, ngay cả điểm đến cũng không biết đã xuất phát. Kết quả lần này đi đến Lhasa[3], cùng linh dương Tây Tạng đánh nhau một trận, lần nữa bị cưỡng chế đuổi về với tội danh đe dọa động vật hoang dã cần được bảo vệ, may mà lúc đó, các trường đại học đã sắp khai giảng.

Hạ Gia Uy ngày đầu tiên đến Học viện Thể thao Lạc Minh, liền gặp người quen.

“Yo, Bạo Bạo Long đến rồi!”

“Cút!” Người vừa chào hỏi là đồng đội ở sơ trung của Hạ Gia Uy – Tiễn Thành, lên cao trung Tiễn Thành học ở Yến Lai, đồng đội biến thành đối thủ, nhưng quan hệ của hai người vẫn như cũ, lúc thi năng khiếu thể thao Hạ Gia Uy có gặp Tiễn Thành, nên lúc này cũng không cảm thấy bất ngờ.

“Hey, cả kỳ nghỉ không gặp, cậu vẫn hung hăng như vậy, hiện tại mọi người đều đã là bạn học, đợi lát nữa nhìn thấy cậu ta, cưng cũng đừng có lại bạo phát đấy.”

“Nhìn thấy ai?” Hạ Gia Uy không kiên nhẫn hỏi.

Tiễn Thành cười nhìn phía sau Hạ Gia Uy bĩu môi, “Đó.”

Hạ Gia Uy vừa quay đầu, thì thấy Thích Phong nhàn nhã tựa vào cửa phòng ngủ đối diện, như cười như không nhìn cậu.

Một phút đó Hạ Gia Uy không khống chế được biểu tình trên mặt, rõ ràng muốn cười, lại cố gắng làm ra vẻ tức giận, kết quả chính là khóc không ra khóc, cười không ra cười, miễn bàn có bao nhiêu buồn cười .

Thích Phong lúc này là hoàn toàn bị cậu chọc cho cười.

Hạ Gia Uy thấy Thích Phong nở nụ cười, bản thân cũng không giả vờ nữa, cậu vốn là một người không biết che dấu, lúc này cũng đứng ngây ngô cười theo.

“Sao cậu cũng đến Học viện Thể thao ?”

“Tại sao tôi không thể đến?”

“Không phải cậu bảo sẽ thi vào trường tốt hơn nhiều sao?”

“Tôi vào Học viện không cần thi, được đề cử là có thể vào.”

“Vậy sao không nói cho tôi biết, còn giấu tôi lâu như vậy.”

“Tôi có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết sao? Bạn học Bạo Bạo Long.”

“Không được gọi tôi là Bạo Bạo Long!”


[1] Most Valuable Player – danh hiệu có giá trị nhất được trao cho cầu thủ xuất sắc nhất của giải đấu

[2] Như thế này ╮(╯▽╰)╭

[3] Lhasa: đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel


 

Phiên ngoại Vì Em Không Xứng

Author: Du Phong Nhi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *