[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 2

| Phiên ngoại – Vì Em Không Xứng|

Thích Phong x Bạo Bạo Long 

[2]

“Cho con xin thêm một chén!” Hạ Gia Uy mặt không đỏ tâm không loạn mà cầm chén đưa ra, lượng cơm cậu ăn vốn đã nhiều lại còn cùng mẹ Thích Phong tập nhu đạo cả buổi chiều, nên so với bình thường còn ăn ngon miệng và nhiều hơn.

Thích Ảnh mười một tuổi nghe vậy buông chén đũa, “Ba ba, anh này có phải từ Châu Phi tới không?”

“Sao con lại hỏi vậy?” Ba Thích Phong vừa hỏi vừa gắp cà rốt vào chén Thích Ảnh.

“Thầy giáo nói, người dân Châu Phi có mức sống rất thấp, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ba ba xem, anh ấy đã đen lại còn ăn nhiều như vậy, nhất định là người da đen chạy nạn từ Châu Phi tới.”

Hạ Gia Uy trừng mắt nhìn Thích Ảnh một cái, miệng lưỡi hai anh em nhà này thật sự là người này so với người kia còn độc hơn, một chút ưu điểm kế thừa từ mẹ cũng không có!

“Trẻ con nói bậy bạ,” mẹ Thích Phong từ nhà bếp đi ra đánh một cái lên đầu Thích Ảnh, tủm tỉm cười đưa chén cơm cho Hạ Gia Uy, “Ăn nhiều một chút, các con đang ở độ tuổi phát triển, phải ăn nhiều mới mau cao lớn.”

“Con cám ơn!” Hạ Gia Uy đưa hai tay nhận chén, còn không quên tặng Thích Phong một cái liếc mắt, dụng ý rất rõ ràng, tôi ăn nhiều thì đã sao, tôi cao hơn cậu đó!

Thích Phong làm bộ như không thấy, nghiêm túc dạy bảo em trai, “Người da đen hay người nghèo cũng đều là người, chúng ta không nên kỳ thị đồng loại, mà phải quan tâm, bảo vệ lẫn nhau.”

“Dạ, anh hai,” Thích Ảnh khiêm tốn tiếp thu, “Để thể hiện sự quan tâm của em, những thứ này đều cho anh ăn,” cậu nhóc vừa nói vừa đem cà rốt lúc nãy ba ba gắp cho mình bỏ vào trong chén của Hạ Gia Uy.

“Tiểu Ảnh, không được phép bỏ ăn rau củ,” mẹ Thích Phong thấy thế lại gắp hai miếng củ cải vào chén cho Thích Ảnh, Thích Ảnh vẻ mặt đau khổ dùng đũa chọt chọt miếng củ cải.

Mẹ Thích Phong lại gắp cho Hạ Gia Uy miếng thịt, “Ăn nhiều thịt bò một chút, giàu protein, hỗ trợ tăng trưởng chiều cao.”

Hạ Gia Uy rất cảm động, cậu ở cùng bà nội, bà đã lớn tuổi không ăn thịt, trên bàn cơm thông thường đều là thức ăn chay, ngẫu nhiên có thịt cũng là nhỏ tí tẹo, cũng khó cho cậu có thể dựa vào ăn chay mà cao lớn khỏe mạnh như vậy.

“Nếu như con thích ăn, sau này cứ đến, nhà chúng ta rất hay hầm thịt,” mẹ Thích Phong thấy trù nghệ của mình có người thưởng thức, đương nhiên là cao hứng, người nào nấu ăn lại không hy vọng thức ăn mình nấu có người nhiệt tình thưởng thức như Hạ Gia Uy, không giống hai đứa con của bà, có thịt ăn còn kén chọn.

“Dạ!” Trong miệng nhét đầy đồ ăn Hạ Gia Uy không có cách nào trả lời nên chỉ gật mạnh đầu đồng ý, Thích Phong giả bộ không thấy tiếp tục cúi đầu ăn cơm, Thích Ảnh thì khó chịu làm mặt quỷ.

“Anh trai Châu Phi lại đến ăn chực.” Đây là câu nói cửa miệng của Thích Ảnh trong khoảng thời gian này.

Hạ Gia Uy dáo dát nhìn quanh thấy không có người mới hung bạo nhìn Thích Ảnh, “Như thế nào? Không được hả!”

“Oa~~ anh bắt nạt người ta!” Thích Ảnh giả khóc chạy vào đạo quán.

“Sao cứ thích đến nhà tôi vậy? Cậu không còn chỗ nào khác để đi sao?” Thích Phong nhìn thấy Hạ Gia Uy lần thứ n không mời mà đến, cảm thấy độ dày mặt của đối phương thực sự vượt quá sức tưởng tượng của mình.

“Làm gì phải khách sáo như vậy, chúng ta là bạn tốt mà,” Hạ Gia Uy mặt không đỏ, tâm không loạn, vô cùng vô tư, bình thản trả lời.

Thích Phong quay đầu “Mẹ, có phải gần đây học viên nữ học nhu đạo giảm đi rất nhiều không?”

“Có sao? Không có mà,” mẹ Thích Phong hoàn toàn đoán không ra vì sao con trai lại hỏi như vậy.

“Cậu đứng có đổ lỗi cho tôi,” Hạ Gia Uy nhỏ giọng cảnh cáo Thích Phong, nếu như bị mẹ hắn biết thì rất có thể về sau sẽ không cho phép cậu đến đây nữa, “Ngày hôm qua là mười sáu người, hôm nay là mười bảy người, rõ ràng là còn nhiều hơn một người.”

“Cậu đếm kỹ quá nhỉ.”

Hạ Gia Uy đắc ý hất mặt, “Đương nhiên,” sau đó vô cùng cao hứng đi thay quần áo, từ lúc được mẹ Thích Phong chỉ dẫn cậu thường xuyên lấy lý do này ở trong đây luyện tập, không có gì hạnh phúc hơn việc ở gần nhìn các bé lolita tập nhu đạo.

Thích Phong thấy bộ dáng này của cậu thì liền bực bội, chờ mẹ mình dạy cậu xong, thì mượn cớ giúp cậu củng cố mà tự mình ‘bồi luyện’ một chút, đem Hạ Gia Uy quăng đến đầu óc choáng váng, ngay cả nhìn mấy bé lolita cũng không thể tập trung.

Đợi cho mọi người tan học, Thích Phong cũng đã ‘mệt’, bồi luyện tự nhiên kết thúc.

“Cậu cậu cậu, cậu cố ý.” Hạ Gia Uy nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thích Phong.

Thích Phong nhướng mày, cậu làm gì được tôi? Hạ Gia Uy câm điếc ăn hoàng liên, đau khổ không nói nên lời.

Ngược lại mẹ Thích Phong thấy hai người ở chung vui vẻ thì rất hài lòng “Thanh thiếu niên nên tràn đầy nhiệt huyết!”

Ba tháng hè thoáng cái trôi qua, Hạ Gia Uy một bước tiến vào cổng trường cao trung Lăng Thành, cũng là lúc, Thích Phong vào học tại cao trung Yến Lai cùng Lăng Thành có mối thâm cừu đại hận, hai người lại ở sân bóng đứng hai bên chiến tuyến.

Trên sân, bọn họ một người dẫn bóng, một người cướp bóng, một người ném rổ, một người đứng chắn, ra tay không chút lưu tình.

Rời sân, Hạ Gia Uy lập tức vác túi thể thao chạy tới nhà Thích Phong, tắm rửa thay quần áo, một chút cũng không khách khí, có đôi khi đấu trên sân đấu chưa đủ, tan học còn có thể lôi kéo Thích Phong một đối một.

Nhưng không phải nói quan hệ lúc đó của hai người chuyển biến tốt đẹp, ngược lại, quan hệ của bọn họ trước sau vẫn là giương cung bạt kiếm, Hạ Gia Uy mặc dù có ý kết thân, nhưng thường thường lại bị hai ba câu của Thích Phong chọc cho nổi trận lôi đình, tất cả mọi người đều biết hai người là đối thủ thủy hỏa bất dung, ở trên sân chỉ cần chạm mặt nhau sẽ lập tức xẹt ra lửa.

Năm thứ nhất cao trung qua đi, Hạ Gia Uy vô tâm không phát hiện ra có gì thay đổi, nhưng đến năm thứ hai, Hạ Gia Uy dần cảm thấy có gì đó không đúng.

Lần nữa bị huấn luyện viên thay ra ngoài vì phạm bốn lỗi, Hạ Gia Uy bất mãn chỉ vào Thích Phong oán giận nói, “Phạm quy! Cậu ta tuyệt đối là phạm quy!”

“Người ta đang êm đẹp phạm quy cái gì mà phạm quy?” Huấn luyện viên của cao trung Lăng Thành nổi tiếng là hành xử cứng rắn, đại khái cũng chỉ có thầy mới trấn áp được Hạ Gia Uy.

“Cậu ta cậu ta cậu ta,” sau một khoảng thời dài như vậy rốt cuộc Hạ Gia Uy mới phát hiện ra có cái gì không đúng, “Hậu vệ dẫn bóng sao lại cao như vậy, này căn bản là phạm quy!”

Vừa rồi rõ ràng thấy đối phương nhảy lấy đà một cách rất nhẹ nhàng, ai ngờ lại có thể chặn được mình, còn hại cậu bị thổi còi vì tấn công phạm quy, phải ra ngồi ghế dự bị.

Huấn luyện viên bị suy luận của cậu chọc cười, “Vóc dáng cao là phạm quy? Cậu ta luyện tập nhảy cao, đương nhiên là dễ dàng trổ giò.” Ngoại trừ là huấn luyện viên bóng rổ, thầy còn kiêm nhiệm chức huấn luyện viên điền kinh của trường, đối với các trường đối thủ tự nhiên là có tìm hiểu qua.

“Này không công bằng, em cũng muốn luyện tập nhảy cao!” Hạ Gia Uy tức giận nói, đầu tháng ba rõ ràng mình vẫn cao hơn Thích Phong, như thế nào không hay không biết cậu lại phải ngước nhìn đối phương rồi?

“Em?” Huấn luyện viên cao thấp đánh giá một chút, “Vóc dáng của em hoàn toàn không thích hợp luyện tập nhảy cao, em có từng gặp qua vận động viên nhảy cao nào lại to con vậy chưa?”

“Em đây là rắn chắc, là rắn chắc!”

“Rồi rồi rồi,” huấn luyện viên khoát tay, “Em vẫn là chuyên tâm tập chạy cự li ngắn đi, tôi nghĩ với năng lực của em thì rút ngắn thêm vài giây cũng không thành vấn đề, sao không chịu khó luyện tập? Sau này không được vừa tan học liền chạy tới đạo quán, ở lại luyện tập cho tôi!”

Hạ Gia Uy thộn mặt ra còn dài hơn con lừa, món nợ này hiển nhiên viết lên đầu Thích Phong.

“Lại tức giận?” Thích Phong đã quá quen với tính tình cậu, hơn nữa Hạ Gia Uy là người đặc biệt không thể giấu giếm thứ gì trong lòng, nhìn vẻ mặt của cậu thì biết trong long cậu đang nghĩ gì, “Sao cậu thích tức giận quá vậy, giống y như Bạo Bạo Long.”

Gần đây trong giới học sinh đang thịnh hành một loại trò chơi, Bạo Bạo Long là một sủng vật trong đó, rõ ràng bộ dạng vô cùng ngốc manh đáng yêu, đầu lớn thân nhỏ, da màu hồng nhạt, nhưng lại cứ thích tỏ ra hung dữ mạnh mẽ, thân thể thường xuyên ngã sấp về trước, cái mông vểnh vểnh, hai chân trước vẫy tới vẫy lui, miệng phun ra ngọn lửa nhỏ, rất được đông đảo nữ sinh yêu thích.

“Cái gì Bạo Bạo Long! Cậu mới là Bạo Bạo Long!” Hạ Gia huy bày ra bộ dạng phnu lửa tiêu chuẩn của Bạo Bạo Long, quát vào mặt Thích Phong.

“Ha ha ha, Bạo Bạo Long, quá giống! Bạo Bạo Long!” Câu nói của Thích Phong vừa vặn bị đồng đội đi ngang nghe được, ôm bụng cười gập cả lưng.

“Cậu!” Không thể làm gì khác, một bụng lửa giận của Hạ Gia Uy lại đổ lên người Thích Phong, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà đi đặt biệt danh cho người khác, có thấy ấu trĩ không! Thứ bánh ngọt chết bầm!”

Thích Phong nhún vai, đồng đội của hắn cười chạy đi, không lâu sau, tất cả mọi người ở Yến Lai đều biết biệt danh mới của Hạ Gia Uy.

Cho đến khi người trong Lăng Thành cũng bắt đầu gọi Hạ Gia Uy là Bạo Bạo Long, cậu rốt cục biến bạo. Có lần đi khiêu chiến Thích Phong, bị đánh đến đầu óc quay cuồng, Hạ Gia Uy đành phải oán giận mua một cái bánh ngọt thật lớn, tưởng tượng nó thành mặt của Thích Phong dùng nĩa đâm đâm thành than tổ ong, sau đó ăn đến một mảnh vụn cũng không chừa.

“Một ngày nào đó tôi sẽ đem cậu ăn sạch sẽ giống như cái bánh ngọt này!” Hạ Gia Uy thuần khiết lập hạ chí lớn.

“Ai ăn ai còn chưa biết đâu,” Thích Phong trầm tĩnh nhìn Hạ Gia Uy, cuối cùng còn nhả ra một câu, “Bạo Bạo Long.”

“Không được gọi tôi là Bạo Bạo Long!!!”

Năm ba cao trung, chiều cao của Thích Phong rốt cục dừng ở 189.5, Hạ Gia Uy liền thở phào nhẹ nhỏm, và kiên trì thừa nhận con số này mà không chấp nhận làm tròn, nếu Thích Phong thật sự đạt một thước chín, đây sẽ là một đá kích rất lớn đối với cậu, tuy rằng hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao. Đã sớm nghe nói con người sau khi thay đổi vóc dáng sẽ tương đối đáng sợ, nhưng không nghĩ tới lại đáng sợ đến mức này.

Năm ba cao trung mọi người đều nổ lực vội vàng ôn tập, Hạ Gia Uy đã sớm hạ quyết tâm thi vào trường thể thao, thành tích văn hóa kém một chút cũng có thể vào được, cho nên vẫn cứ như trước không có cảm giác nguy cơ gì, ba ngày hai lượt lại chạy đến đạo quán.

Hạ Gia Uy thân với nhà Thích Phong một thời gian mới biết được, đạo quán là do một người đàn ông trung niên mở, lầu một là chỗ luyện tập, lầu hai giống như ký túc xá viên chức, để cho nhà Thích Phong ở, bình thường chủ yếu do ba Thích Phong quản lý đạo quán, ông chủ chỉ thỉnh thoáng mới đến xem.

Hôm nay Hạ Gia Uy vừa đến đạo quán thì cảm thấy có gì đó không thích hợp, ba Thích Phong đang cùng một người lạ đi tham quan đạo quán, người nọ còn thật sự cẩn thận nhìn khắp xung quanh, như là đang đánh giá kết cấu đạo quán.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Gia Uy tìm được Thích Phong, hướng hắn dò hỏi.

“Đạo quán có thể sẽ phải đóng cửa.” Mặt Thích Phong nhìn không ra buồn vui.

“Cậu nói cái gì?” Hạ Gia Uy giống như bị sét đánh giữa trời quang.

“Quán trưởng phải xuất ngoại, nơi này có thể cũng bị bán đi, người ngoài kia là tới xem nhà, nghe nói ông ta muốn đổi thành sàn nhảy, về sau sẽ không còn đạo quán này nữa.”

Trong nhất thời Hạ Gia Uy khó có thể tiếp nhận được sự thật này, thời gian dài như vậy, cậu hiển nhiên đã coi đạo quán như ngôi nhà thứ hai của mình.

“Vậy nhà cậu thì sao?” Nửa ngày sau Hạ Gia Uy mới mở miệng.

“Có lẽ sẽ tìm nơi khác ở.” Thích Phong nhún vai, hời hợt trả lời.

Trong mắt Hạ Gia Uy lập tức tràn ngập không muốn cùng khổ sở, một lúc sau thì cúi đầu xoay người chẳng nói câu nào rời đi.

Thích Ảnh bắt chước người lớn thở dài, “Anh, sao em lại thấy có lá rụng từ trên đầu anh trai Châu Phi bay xuống vậy?”

“Ai mà biết.”

“Rõ ràng sắp không có nhà để về là chúng ta, mà sao thấy anh ấy đau khổ quá?”

“Ai mà biết.”

“Anh nói xem anh ấy là luyến tiếc đạo quán, hay là không nỡ xa chúng ta?”

“Ai mà biết.”

Suốt hai tuần kế tiếp Hạ Gia Uy nhẫn nhịn không tới đạo quán, tưởng tượng mấy cô bé trong sáng ngay thẳng ở đạo quán sẽ biến thành mấy cô nàng trang điểm lòe loẹt trên sàn nhảy, tim cậu liền đau như cắt.

Cậu muốn đi thăm chốn cũ, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy cảnh đạo quán bị dỡ bỏ, cậu ủ rũ suốt nhiều ngày liền, ngay cả khi thua bóng cũng không khiến cậu khổ sở như vậy.

Huấn luyện viên thật sự không nhìn nổi nữa, “Nếu em không có tâm trạng tập luyện thì trở về đi, em bây giờ tuy người ở sân tập, nhưng tâm tư lại không biết đã bay đến nơi nào, có hay không có mặt thì có gì khác biệt?”

Hạ Gia Uy khẽ cắn môi, lấy túi sách, chạy về hướng trạm xe bus, không có đạo quán, về sau sẽ không còn cơ hội nhìn thấy các bé lolita tập nhu đạo, cũng không có biện pháp ăn thịt mẹ Thích Phong hầm, cũng không thể lấy cớ đi tìm Thích Phong chơi đùa…… Trên xe bus suy nghĩ của Hạ Gia Uy càng ngày càng phát triển theo chiều hướng vượt tầm xa kiểm soát.

Hạ Gia Uy thở hổn hển chạy đến trước cửa đạo quán, bảng hiệu vẫn y như cũ, mấy bé Lolita mặc võ phục ra ra vào vào ở cửa, Hạ Gia Uy ngây ngẩn, vẫn chưa dời đi?

“Y, lâu rồi không gặp.” Thanh âm quen thuộc phát ra từ phía sau.

Hạ Gia Uy mừng rỡ, “Cậu.. như thế nào? Cái kia… như thế nào?” Cậu nhất thời kích động nói năng không rõ ràng.

“Đạo quán không đóng cửa.”

“Cậu nói cái gì?”

“Đạo quán không đóng cửa.” Thích Phong lập lại lần nữa.

“Thật sao?”

Thích Phong hoàn toàn không muốn tiếp tục để tâm đến người đang cười ngây ngô trước mặt, nếu như bị người khác thấy được, có khi lại cho rằng mình và tên thần kinh này có quan hệ.

“Ai, cậu đừng đi, cậu nói rõ cho tôi biết một chút, vì sao đạo quán lại không đóng cửa? Đạo trưởng không phải xuất ngoại sao?”

Thích Phong không thể nhịn được nữa xoay người, “Thứ nhất, là quán trưởng, không phải đạo trưởng; thứ hai, quán trưởng tuy rằng xuất ngoại, nhưng học viên mãnh liệt phản đối đóng cửa đạo quán, cho nên hiện tại đạo quán được ủy thác cho nhà của chúng tôi kinh doanh; thứ ba, này rõ ràng là chuyện nhà chúng tôi, người ngoài như cậu coi trọng như vậy làm gì?”

Hạ Gia Uy tự động bỏ qua điều thứ nhất và điều thứ ba, chỉ chú ý đến điều thứ hai, “Ủy thác kinh doanh là sao? Nghĩa là từ giờ đạo quán này là của nhà cậu hả?”

Thích Phong vui vẻ, “Thế nào, chẳng lẽ lý tưởng của cậu là gả cho con trai của quán trưởng?”

“Không phải, lý tưởng của tôi là lấy con gái quán trưởng.” Hạ Gia Uy không hề nghĩ ngợi nói ra lời trong lòng.

Nét cười trên mặt Thích Phong lập tan biến, “Thật xin lỗi, tôi không có chị em gái để thỏa mãn nguyện vọng này của cậu.”

Hạ Gia Uy đắm chìm trong cảm giác vui sướng mất đi rồi có lại, cậu hưng phấn chạy nhanh vào đạo quán, “Dì ơi, con đến rồi đây!”

“Ối, Gia Uy đã lâu không tới, tối nay dì hầm thịt dê, ở lại ăn đi.”

“Cảm ơn dì!”

Hạ Gia Uy ăn no rồi lười biếng nằm dài dưới sàn nhà phòng Thích Phong, híp mắt, ôm bụng, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.

“Ăn xong liền nằm sẽ biến thành heo.”

Hạ Gia Uy khó có lúc không nổi giận, ngược lại còn nói một chủ đề không liên quan.

“Này, Thích Phong.”

“Gì?”

“Cậu đã ghi danh thi vào trường cao đẳng nào rồi?”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Tôi ghi danh Học viện Thể thao, cậu cũng ghi danh vào Học viện Thể thao đi.”

Thích Phong cười nhạo, “Sao tôi phải ghi danh giống cậu?”

Hạ Gia Uy bị hỏi đến vấn đề này, cậu cào cào tóc, “Cậu biết mà, cậu chơi bóng rổ, lại luyện nhảy cao, không đến Học viện Thể thao thì đi đâu?”

“Trường khác cũng có chiêu sinh ngành thể thao, tôi lại không giống cậu, thành tích chỉ có thể vào nổi Học viện Thể thao.”

Hạ Gia Uy không nói gì, lát sau cậu đột nhiên thở dài một cách hiếm thấy, thái độ khác thường như vậy làm Thích Phong nhịn không được kỳ quái nhìn cậu.

“Chúng ta chẳng phải đã làm đối thủ bốn năm rồi sao?”

Thích Phong không lên tiếng.

Qua thật lâu, thanh âm Hạ Gia Uy lại vang lên trong không gian trống trải.

“Tôi còn chưa thử qua cảm giác được hợp tác với cậu là như thế nào.”

Sắc trời dần tối, trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mờ ảo chiếu xuống hai người.

 


 

Phiên ngoại Vì Em Không Xứng

Author: Du Phong Nhi

3 thoughts on “[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 2

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *