Hắc bang lão đại – Chương 7

| CHƯƠNG 7 |

Hắc bang lão đại, bị đùa giỡn……

“Hàn Hữu Dạ, hôm nay thầy muốn đến nhà em thăm hỏi gia đình. Gọi điện báo cho ba em đi!”

“Vâng.”

“Hữu Dạ, lão sư hôm nay rất tức giận, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bộ dáng lão sư vừa rồi đằng đằng sát khí, thiếu chút nữa bị hù chết. Kỳ thật lão sư mới đúng là xã hội đen a…

“Ai biết!” Hàn Hữu Dạ tức giận nói. Tối qua tinh thần lão ba hình như bị đả kích nghiêm trọng, nói chuyện cũng không lưu loát, giống như hồn ma vật vờ trở về phòng ngủ. Nhưng sáng hôm nay ngược lại tinh thần rất phấn chấn, nghe đàn em nói mới sáng sớm đã chơi song phi…

“Shịt! Tên khốn khiếp nào! Mẹ nó gọi điện lúc lão tử đang chơi song phi, muốn chết sao!” Hàn Thiên Long gối đầu lên bộ ngực đầy đặn của người đẹp, rít gào. Cơn tức giận ngày hôm qua đến giờ vẫn còn chưa nguôi.

“Baba, là con.”

“A, a, là Hữu Dạ à. Có chuyện gì không?” Thái độ lập tức thay đổi 180 độ, thực hiển nhiên Hàn Thiên Long rất yêu thương đứa con này.

“Lão sư nói tối nay đến thăm hỏi gia đình.”

“Cái gì!” Hàn Thiên Long tròng mắt phát bạo, bàn tay siếc chặt, mạnh mẽ ngồi dậy, “Con nói gì? Tiểu tử Ngụy Tỉnh kia đến đây?!” Tên đó dám đến đây?!

“Vâng.”

“Ha ha ha……” Hàn Thiên Long híp mắt, điên cuồng cười lớn, tâm tưởng đã khuếch trương đến chín tầng mây, thực hiển nhiên là nghĩ gì thì cũng khẳng định không phải là chuyện tốt.

“Baba, làm sao vậy… ?” Hàn Hữu Dạ nhíu mày, di động vang lên tiếng tút tút, cuộc gọi đã bị ngắt… Lão ba cười thật âm trầm quỷ dị, lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì rồi.

“A! Bảo bối cưng làm sao vậy?” Hàn Thiên Long thật vất vả mới phục hồi tinh thần, mang theo dâm ý tiến lại, đang chuẩn bị cùng hai người đẹp đại chiến ba trăm hiệp, lại phát hiện, một người đã sắp ngất xỉu. Khuôn mặt trắng bệch, không một chút máu, chỉ còn lại chút hơi thở, không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ mình dũng mãnh như vậy? Hắc hắc cười dâm đãng, “Bảo bối, vậy không được, lão tử còn chưa thỏa mãn a.”

Người còn lại không bị sao, run rẩy chỉ chỉ vào ma trảo tàn ác của Hàn Thiên Long, “Ngài dùng sức mạnh quá, chị ấy bị ngài niết hôn mê rồi…”

Hàn Thiên Long sửng sốt, lúc này mới phát giác, vừa rồi trong lúc kích động hình như là bóp phải cái gì đó mềm mềm, ra là đại bạch thố[1]!

“Phải làm sao bây giờ? Chị em hôn mê rồi. Ngực cũng bị ngài niết bị thương mất rồi.”

Hàn Thiên Long bực bội phất tay, “Bớt giả điên cho lão tử! Nghĩ lão tử bóp không biết các người độn hai cặp ngực giả lừa tiền sao hả? Quên đi, lão tử hôm nay còn có việc quan trọng, đến chỗ A Tử nhận mười ngàn, cút nhanh.”

Nữ nhân hai mắt phát sáng, nhanh chóng chạy đi.

“A Tử! A Tử! A Tử —— !! Mẹ nó! Chết ở đâu rồi! Lúc cần đến thì không thấy đâu!” Hàn Thiên Long vừa mặc quần áo, vừa khinh bỉ, rất hiển nhiên, y đã quên, hiện tại A Tử đang bận phát money cho hai người kia. “Lão, lão đại, anh… hộc hộc… anh tìm em…” A Tử đặc biệt buồn bực, thân là đàn em tâm phúc của lão đại, cũng không dễ dàng a. Bên ngoài phải xông ra trước chịu đao, đỡ đạn, bên trong thì đảm đương chức vụ sai vặt vạn năng, chuyện gì cũng bị gọi tới, chỉ còn mỗi việc là không bảo mình bắn máy bay[2]!

“Mẹ nó! Chết ở đâu! Lão tử gọi mày nửa ngày! Mày là thái thượng hoàng à!”

“Lão đại, em đưa tiền cho hai đứa kia…”

“Mẹ nó! Mày còn dám cãi!”

“……” A Tử nước mắt dàn dụa, cái này gọi là cãi sao? Lão đại, anh dứt khoát trói miệng em lại giống cục thịt béo kia luôn đi… “Lão đại, ngài kêu tiểu nhân có gì sai bảo?”

“A! Đi! Gọi hết các anh em tới!” Vẻ mặt Hàn Thiên Long giống như vừa uống thuốc lắc mà hưng phấn quá độ, chống nạnh cười lớn, “Ngụy Tỉnh, cưng tới đi! Lão tử chờ! Xem lão tử đêm nay thu phục cưng thế nào! A ha ha ha——”

A Tử bị trận cười biến thái của lão đại nhà mình làm cho đổ mồ hôi lạnh, “Lão đại, anh không phải là muốn đánh hội đồng lão sư của thiếu gia chứ.”

“Đánh hội đồng? Một mình lão tử cũng đủ rồi!”

A Tử hắc tuyến, không biết ai đêm qua bị người ta đuổi chạy khắp nhà… “Anh là muốn…?”

“Ưhm… Tạm thời còn chưa nghĩ ra. Mà kệ xác hắn, gọi các anh em tới đây trước đi đã, mẹ nó, tối nay nhất định phải bắt tiểu tử kia dập đầu nhận sai!” Hàn Thiên Long đá chân, ngang tàng bước ra ngoài. A Tử yên lặng theo sau, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, lão đại a lão đại, ngài cần gì phải làm như vậy a.

Lúc này đã là hừng đông……

“Lão đại, còn muốn chờ sao?” A Tử đã buồn ngủ, anh em trong phòng đều lộ đôi mắt thâm quầng, “Trời sắp sáng rồi.” Chính xác mà nói, hôm nay đã qua. Lão đại, anh đừng cố chấp nữa, thừa nhận đi, anh bị đùa giỡn, bang Thiên Long chúng ta bị một tên thầy giáo đùa giỡn! Nước mắt dàn dụa… Anh em cả bang ngu ngốc đứng nguyên đêm, đã rất thảm rồi, càng thảm hơn chính là lão đại của bọn họ không chịu chấp nhận sự thật, vẫn cứ kiên trì đến cùng!

“Câm miệng! Nói không chừng, tiểu tử kia bận việc gì đó nên đến trễ.”

“Lão đại… Anh chấp nhận đi. Thất bại là mẹ thành công, lần tới, anh nhất định sẽ thắng…”

“Mẹ nó!! Tức chết lão tử!!” Hàn Thiên Long rít gào, một quyền đập nát cái bàn trước mặt, y chờ mong Ngụy Tỉnh đến biết bao nhiêu, y chuẩn bị ‘đại lễ ’ này tận tâm đến thế nào, vậy mà! Vậy mà! Vậy mà Ngụy Tỉnh ngươi như thế nào lại có thể không đến! Ngươi lộ bản mặt ra thôi cũng tốt mà, cùng lắm thì lão tử không trả thù ngươi. Con mẹ nó ngươi làm như vậy lão tử còn thể diện gì trong mắt anh em nữa, sao có thể chấp nhận được aaa!!! “A Tử, đem di động của Hữu Dạ lại đây!”

“Dạ!”

“Pâu pâu pâu pâu pâu pâu pâu pâu……” Hàn Thiên Long nghe tiếng chó sửa liên hồi mà nổi gân xanh, người này rốt cuộc là thương cục thịt béo kia đến cỡ nào a?

Ngụy Tỉnh khó khăn mở mắt, ngẩng đầu nhìn, mới bốn giờ sáng, ai lại gọi điện giờ này?

“Alo, Hàn Hữu…”

“Ngụy Tỉnh, tiểu tử ngươi đang ngủ! Ngươi là đang ngủ! Ngươi mẹ nó để lão tử chịu lạnh cả đêm, còn ngươi thì đi ngủ! Lão tử muốn đem ngươi chặt thành tám khúc, trộn với bùn, nhét vào máy xay thịt nghiền ra, rồi đốt thành tro, thả xuống bồn cầu! Lão tử muốn đem cục thịt béo kia của ngươi cho mèo ăn! Rồi đem con mèo đó nướng cho chuột ăn, rồi đem con chuột cho voi dẫm nát…”

‘Cụp.’

Hàn Thiên Long ngây ngốc nhìn di động không tiếng động, chớp chớp mắt, vô tội nhìn về phía A Tử, “Sao không thấy trả lời? Sao tao không nghe được âm thanh gì hết vậy?”

A Tử vẻ mặt hắc tuyến, cho tới bây giờ cậu ta mới phát hiện lão đại nhà mình có trí tưởng tượng rất phong phú hơn nữa còn không bao giờ chịu chấp nhận sự thật. “Lão đại, điện thoại bị ngắt rồi.”

……

“Con mẹ nó! Ngụy Tỉnh, mày cũng dám ngắt điện thoại của lão tử!!! Gya—— a——”

A Tử đổ mồ hôi, sao lại hú nha?


[1] Đại bạch thố: là tiếng lóng chỉ ngực lộ ra của nữ nhân

[2] Bắn máy bay – 打飞机: cụm này là tiếng lóng của TQ ám chỉ việc tự sướng aka sục súng aka quay tay


Nhưng từ tiếng anh (gay, money,…) được sử dụng trong truyện đều là của tác giả dùng, Phong Nhi là để nguyên từ bản raw chứ không phải tự tiện sử dụng tiếng anh hay chế ra đâu nha.


Phong Nhi hiện tại đã đi làm nên không có nhiều thời gian mà phải chạy 2 bộ đam cùng các pj yaoi nên thật sự không cách nào làm nhanh được, mong mọi người thông cảm cho Phong Nhi.

Tuy không thể kết thúc nhanh bộ này như kế hoạch nhưng Phong Nhi nhất định sẽ không drop ~ mọi người có thể yên tâm về việc này!

Author: Du Phong Nhi

2 thoughts on “Hắc bang lão đại – Chương 7

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *