Hắc bang lão đại – Chương 6

| CHƯƠNG 6 |

Hắc bang lão đại, xông vào nhà dân!

Ngụy Tỉnh vừa mở cửa, đã bị một nòng súng đen tuyền chĩa vào gáy, lão ba của Hàn Hữu Dạ vô cùng đắc ý ngồi trên sofa, trên bàn khách thủy tinh là một nồi lẩu đang bốc khói, bàn tay cầm đũa giơ ra hai ngón, lưu manh làm động tác chào theo nghi thức quân đội. Ngụy Tỉnh khép mi mắt, sớm biết vậy đã kêu tiểu tử Hàn Hữu Dạ chép lại một trăm vạn lần!

“Lão sư, chó nhà lão sư mùi vị không tồi.” Hàn Thiên Long thổi thổi miếng thịt thơm lừng, một ngụm nuốt vào, khóe mắt ngắm nhìn bộ dạng ‘sấm sét giữa trời quang’ của Ngụy Tỉnh, cảm thấy rất thích thú.

Trong đầu Ngụy Tỉnh lúc này giống như có một trăm toa xe lửa đang hú còi ầm ầm chạy qua! Anh vừa rồi nghe được cái gì? Nghe được cái gì? Không, anh cái gì cũng chưa nghe thấy…

“Uy, thằng này…… Uy! Con mẹ nó mày tự giác một chút, ông đây đang cầm súng đó!” Tên đàn em trơ mắt nhìn Ngụy Tỉnh bình tĩnh đổi giày, cởi áo khoác rồi treo lên giá, sau đó bước vào trong phòng ngủ… Trợn mắt há mồm, “Lão đại, thằng đó không phải bị đả kích quá độ rồi đó chứ?”

Hàn Thiên Long tặc lưỡi một tiếng, “Lá gan nhỏ vậy….. Á! Ngụy Tỉnh, mẹ nó mày dám chém lão tử!” Hàn Thiên Long chật vật tránh trái tránh phải, cứ tưởng Ngụy Tỉnh bị dọa choáng váng, không ngờ là bị dọa điên rồi! Tay cầm kiếm, đột nhiên từ phòng ngủ lao ra, thấy người liền chém, bọn họ cũng có mang theo súng! Mẹ nó! Lão tử cầm súng, vì sao phải trốn! Còn có thiên lý không chứ! “Ngụy Tỉnh, mày dám tới lần nữa! Lão tử thật sự sẽ nổ súng!” Mạng nhỏ quan trọng hơn, cho dù là lão sư của Hữu Dạ cũng đành vậy!

Đàn em tên A Tử cầm ghế xông lên, Ngụy Tỉnh âm trầm xoay người, vẻ mặt đầy sát khí. A Tử vừa rồi vẻ mặt vẫn còn anh dũng, tức thì giống như bị điểm huyệt đứng yên bất động.

“Cút!”

A Tử gian nan nuốt nước miếng, lão sư của thiếu gia thật đáng sợ……

“A Tử, phát ngốc cái gì! Lên!” Hàn Thiên Long đột nhiên nhào tới, dự định kẹp cổ giữ Ngụy Tỉnh lại, nhưng Ngụy Tỉnh nhẹ nhàng tránh thoát, xoay người đá ba một cái, hai tay A Tử vẫn giơ cao, nhưng cái ghế trên tay thì đã gãy nát nằm trên mặt đất.

“Lão, lão đại, làm sao, làm sao bây giờ? Người người người người này hình như rất rất rất lợi hại!”

“Nó lại chém người thì bắn nó! Mẹ kiếp, sao mày thật thà quá vậy!”

“A.” A Tử sợ hãi lui về phía sau rút súng, “Lão, lão sư, thầy đừng chém người nữa, lão đại ra lệnh bắn rồi, thầy có lợi hại cũng ngăn không được viên đạn đâu…!!!” Tên đàn em vừa nói vừa lui về phía sau, chữ cuối đột nhiên cất cao giọng, bởi vì Ngụy Tỉnh căn bản không nghe, còn đang định xông tới.

“Đừng…… g……”

A Tử giơ sùng, trợn mắt, chuẩn bị bóp cò, nhưng không ngờ kiếm Ngụy Tỉnh vừa tới giữa chân mày cậu ta thì dừng lại.

Ngụy Tỉnh đột nhiên xoay người, hướng ghế sofa đi qua, nắm lấy lưng ghế, hất nhẹ một cái, cả cái ghế văng đi chỗ khác.

“Ác! Con mẹ nó mày không có mắt à!” Hàn Thiên Long áp sát vách tường, tròng mắt thiếu chút rớt ra ngoài. Ngụy Tỉnh quăng cái sofa đến cách chỗ Hàn Thiên Long đứng chỉ có một centimet……

“Thịt Thịt! !” Ngụy Tỉnh cực kỳ tình cảm kêu lên, sau đó ôm lấy một con chó mập ú nu, không ngừng cọ cọ, “Thịt Thịt, nếu mày chết, tao cũng không muốn sống nữa!”

Hàn Thiên Long khóe miệng run rẩy, đây là diễn kịch gì!? Để tao xem mười năm sau con chó mập này chết, mày có còn sống không!

“Sao? Thịt Thịt, mày nói gì?” Ngụy Tỉnh đặc biệt thâm tình nhìn cục thịt béo kia, ôn nhu vuốt lông cho nó, trong mắt Hàn Thiên Long và A Tử, Ngụy Tỉnh thần kinh thật sự có vấn đề!

“Mày là heo à! Không thấy miệng nó bị trói lại rồi sao! Nó có thể nói được sao! Không phải! Nó là chó! Chó có thể nói được sao hả!” Có lẽ Hàn Thiên Long bị tình cảnh trước mắt kích thích không nhẹ, nói năng có chút lộn xộn. Thịt ở miệng cục thịt béo đặc biệt nhiều, lúc Hàn Thiên Long và A Tử xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cục thịt béo này sủa vô cùng kịch liệt, còn hết sức ầm ĩ. Hàn Thiên Long nhìn thấy con chó mập kia cả người nút nít thịt, nước miếng chảy tèm lem, nhưng lại nghĩ đến đây là chó của lão sư Hàn Hữu Dạ, mặc dù hai bên có thù oán, nhưng Hàn Thiên Long cũng không định sẽ giết ‘thành viên trong gia đình’, nhưng con chó này quả thật rất ồn ào, buộc phải cột miệng nó lại. Hiện tại xem ra, không đem cục thịt béo bỏ vô nồi là một quyết định rất sáng suốt.

“Các người tìm tôi có việc gì?” Ngụy Tỉnh lười biếng ngồi xuống sofa, cục thịt béo đã được cởi trói ngồi bên cạnh, gác hai cái chân bụ bẫm lên đùi Ngụy Tỉnh, thè lưỡi, chảy chảy nước miếng, đôi mắt bị thịt che đến chỉ còn một đường nhìn chằm chằm miếng chân giò hun khói trên tay Ngụy Tỉnh.

Hàn Thiên Long ngồi đối diện Ngụy Tỉnh, bắt chéo chân, không ngừng nhịp nhịp, dang hai tay, rất thoải mái ngồi dựa vào sofa nhà người ta. Nhìn Ngụy Tỉnh xé chân giò hun khói thành từng miếng nhỏ, rồi đưa đến miệng ‘Thịt Thịt’ cũng chính là con chó mập kia, sau đó cục thịt béo kia liền lập tức há to miệng, ngậm luôn cả ngón tay trắng nõn của Ngụy Tỉnh vào…

“Thật là~ Thịt Thịt, không phải đã bảo mày, khi ăn phải ăn thật chậm rãi tao nhã sao~ lúc nào tham ăn như vậy~” Ngụy Tỉnh rút tay ra khỏi miệng cục thịt béo, tay bị dính nước miếng anh cũng không ngại, tiếp tục đút chân giò hun khói, sau đó lại bị ngậm vào…

Hàn Thiên Long cảm thấy thần kinh của mình đang phải chịu đựng một cuộc khảo nghiệm vô cùng kinh khủng, một người một cẩu này quả thật rất quái dị!

“Uy, rốt cuộc mày là ai?”

Ngụy Tỉnh ngay cả lông mày cũng không nhướng lên một chút, vẻ mặt thương yêu nhìn chó cưng nhà mình.

Hàn Thiên Long hoàn toàn bị bỏ lơ, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch. “Mày là nội gián đúng không!”

Ngụy Tỉnh rốt cục cũng phản ứng, giương mắt, lạnh lùng nói ra hai chữ, “Ngu ngốc.”

“Tao con mẹ nó!” Hàn lão đại cuối cùng cũng bạo phát, “Tiểu tử mày muốn chết có phải không! Nói! Ai phái mày tới? Tư liệu ba năm về trước của mày hoàn toàn không có, trừ bỏ nội gián còn ai không thể tìm ra tư liệu! Mày hiện là lão sư của Hữu Dạ, có phải muốn từ chỗ của nó lấy tình báo về bang Thiên Long!”

A Tử vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn lão đại nhà mình, suy luận logic biết bao nhiêu, quả không hổ là lão đại. Nhưng Ngụy Tỉnh cũng không nể mặt, sau khi đút xong phần thịt hun khói thì đứng dậy, trước khi đi, lưu lại một câu, đả kích thẳng vào Hàn lão đại đã thương tích đầy mình.

“Anh mắc chứng hoang tưởng rồi, đi khám bác sĩ đi.”

“Này, vậy mày nói, tại sao bọn tao không tìm được chút tư liệu nào của mày!” Hàn lão đại chưa từ bỏ ý định hướng về phía nhà bếp gào lên.

Ngụy Tỉnh bưng một khay thức ăn cho chó đi ra, liếc nhìn Hàn Thiên Long, lạnh lùng vứt qua một câu, “Đó là tại anh vô dụng.”

“Lão, lão đại, anh ổn không?” A Tử lo lắng nhìn lão Đại nhà mình, bị đả kích không nhẹ a.

“A Tử, hôm nay chúng ta tạm rút lui.”

“Dạ, được.” A Tử đỡ Hàn Thiên Long lảo đảo hướng ra cửa, hôm nay thật sự là thảm bại!

“Khoan đã.”

“Lão sư còn có việc gì?”

“Đem cả cái nồi lẩu chết tiệt kia về.”

A Tử nhìn nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút trên bàn khách, lặng lẽ không nói gì, đều là tại cái thứ quỷ này gây họa!

Author: Du Phong Nhi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *