| CHƯƠNG 3 |
Tương Vương hữu ý “Thần nữ” vô tình
Đến nơi đã hẹn, Ngụy Tỉnh tao nhã đẩy gọng kính màu bạc, ngẩng đầu nhìn ánh đèn neon rực rỡ, ừm, địa điểm lần này khá ổn, tương đối phong cách.
“Hoan nghênh đã đến, xin hỏi đi mấy người?” Phục vụ lễ phép chào hỏi, nhưng ánh mắt lại sắc bén lướt qua trang phục và phụ kiện trên người Ngụy Tỉnh.
“Ừm, tôi có hẹn với bạn…”
“Darling~ bên này!” Ở một bàn gần góc tường, có người phất tay với anh. Ngụy Tỉnh híp mắt, ánh đèn hơi tối, nhìn không thấy rõ, nhưng giọng nói này, không cần hỏi cũng biết nhất định là tên biến thái kia.
“Cậu đến trễ quá đó!” Chu Đông Lai vừa rót rượu vào ly cho Ngụy Tỉnh, vừa oán trách: “Chúng tôi đến cả tiếng rồi! Đừng có nói với tôi là cậu bận, cậu có thể bận hơn chúng tôi sao!”
Ngụy Tỉnh cứng họng, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đối phương đã oa oa cạp cạp chặn đường lui của anh. Ba người trước mặt, hai người là tổng tài công ty nổi tiếng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dáng vẻ điển trai lịch thiệp, đã câu đi không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ. Người biến thái, xinh đẹp như hoa, tài hoa hơn người, nhà thiết kết trang phục nổi tiếng thế giới, trang phục bọn họ mặc đều là từ tay người này. Đáng tiếc, cả ba đều là gay. Lúc trước cũng không biết vì cái gì lại đi theo bọn họ, chỉ mơ hồ nhớ được, tên khốn Chu Đông Lai này nói hắn ta cảm thấy mình và bọn họ là đồng loại, đồng loại cái mông! Quen biết mười mấy năm, tính hướng của anh vẫn không đổi, thế nhưng, tên khốn Chu Đông Lai này cũng vẫn như cũ không chịu từ bỏ hy vọng, nguyên văn câu nói đầu tiên của tên khốn này là, lúc còn sống, không đem mình biến thành gay, hắn ta sẽ chết không nhắm mắt.
“Ngụy Tỉnh~” Ân Vĩnh Nhi vươn Lan Hoa Chỉ[1], nắm lấy ống tay áo Ngụy Tỉnh, nhõng nhẽo gọi. Ngụy Tỉnh bất chợt cả người nổi lên một tầng da gà, xê dịch thân mình, “Vĩnh Nhi, có gì cứ nói, đừng dùng chiêu này với tôi nữa!”
Vĩnh Nhi xinh đẹp bất mãn bĩu đôi môi đỏ mọng, giọng giận lẫy: “Đáng ghét! Người ta muốn nhờ cậu giúp một chút mà~”
“Nói thử xem.”
“Người ta muốn gặp cháu trai và cháu dâu của cậu~”
Ngụy Tỉnh giật giật khóe miệng, anh chỉ có một đứa cháu trai đã có vợ, mà người muốn gặp hai đứa này thì rất nhiều. “Cậu muốn gặp hai đứa nó làm gì?”
“Làm người mẫu cho tôi!”
Ngụy Tỉnh cười nhạo, “Minh tinh muốn làm người mẫu cho cậu xếp hàng dài đến tận Malaysia, cần gì phải tìm hai đứa nó! Hơn nữa, tính tình Ngụy Tường thế nào không lẽ cậu không biết? Sao phải tự làm khổ mình.”
“Linh cảm thiết kề lần này của người ta hoàn toàn là từ bọn họ, tìm bọn họ làm người mẫu là đúng rồi.”
“Vậy sao cậu không tự mình gọi điện?”
Ân Vĩnh Nhi bĩu môi, “Người ta gọi rồi, không bắt máy.”
Ngụy Tỉnh không nói gì chỉ nhìn Ân Vĩnh Nhi, đối phương vội nói tiếp: “Tên đó không nghe điện thoại của tôi, nhưng không hẳn là sẽ không nghe điện thoại của cậu! Cậu là chú ruột của tên đó mà a!”
“Cậu không biết nó thuộc loại lục thân bất nhận[2] sao…” Ngụy Tỉnh nghiến răng, nghĩ đến tên nhóc Ngụy Tường hỗn đản, trước khi có lão bà thì rất tốt, còn có kiên nhẫn đi theo bọn họ trò chuyện, từ lúc có Vệ Tưởng, người nào quấy nhiễu nó cùng Vệ Tưởng ở chung, liền biểu hiện ra mặt! Thứ mê lão bà! Lại nhìn đến bộ dạng tội ngiệp của Ân Vĩnh Nhi, thở dài, “Để tôi thử, không được thì cậu từ bỏ ý định đi, biết không?”
“Ừm!” Ân Vĩnh Nhi vội vàng gật đầu không suy nghĩ. Hai người bên cạnh cũng lập tức nắm lấy thời cơ, “Sẵn tiện hẹn giúp chúng tôi luôn đi.”
Ngụy Tỉnh tức giận trừng mắt, “Xem ra, hôm nay các cậu có lòng tốt mời tôi, tâm tư là có việc muốn nhờ!”
“Ai! Tỉnh, này oan uổng chúng tôi quá. Chuyện Ngụy Tường chỉ là sẵn tiện, hôm nay chủ yếu là tụ hội, chúng ta cũng đã vài tháng không gặp rồi.”
“Cứ cho là vậy đi.” Ngụy Tỉnh nhíu mày, nhìn về phía Chu Đông Lai và Phong Tinh Thần, “Hai cậu tìm tụi nó có chuyện gì?”
“Làm đại diện phát ngôn.”
“Được rồi.” Ngụy Tỉnh hướng một người phục vụ vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Qua khoảng thời gian này vừa lúc hai đứa nó cùng S—FAN đến N bắt đầu show diễn, đến lúc đó tôi sẽ hẹn giúp các cậu. Bất quá, nói trước, nếu hai đứa nó không đồng ý, thì cũng đừng tới tìm tôi!”
“Được!” Chu Đông Lai cười cười vỗ vai Ngụy Tỉnh, “Bạn thân! Tất cả chi phí hôm nay của cậu chúng tôi chịu!”
Ngụy Tỉnh cười cười, nâng ly rượu lên, bốn người nhẹ nhàng chạm ly, nhìn nhau cười.
“Tỉnh, cậu vẫn còn làm lão sư sao.” Ân Vĩnh Nhi xoa cằm thuận miệng hỏi, đôi mắt kính đã bắt đầu chuyển động lướt nhìn xung quanh, tìm kiếm đối tượng tình một đêm. Bọn họ có bốn người, ngoại trừ Ngụy Tỉnh, tất cả đều là gay, bọn họ luôn có ý đồ lôi kéo anh vào ‘chính quy’, đáng tiếc, mười mấy năm vẫn không thể thực hiện được, thế nên mỗi lần ra ngoài chơi, chung quy vẫn phải tìm quán bar có cả ngưu lang lẫn chức nữ. Nói xem, nếu Ngụy Tỉnh là gay thì tốt rồi, nói không chừng bọn họ còn có thể chơi NP~ Ai! Mỗi lần đều ba thiếu một!
“Ừm.” Ngụy Tỉnh không yên lòng gật đầu, vừa rồi hình như anh nhìn thấy học trò của mình……
“Tôi nói cậu chơi cũng chơi đủ rồi, tiền lương còn không mua nổi một bộ quần áo cậu đang mặc, có gì thú vị?” Phong Tinh Thần khẽ nhíu mày, vẫn không thể lý giải Vĩnh Nhi cùng Ngụy Tỉnh, bốn người bọn họ đều thuộc gia tộc có gia thế, nhưng hai người này một người đang là nhà thiết kế dù sao cũng có tiếng tăm, còn người kia đầu tiên là bác sỹ thú y, hiện tại là lão sư, Ngụy gia cũng không quản. Phải nói là Ngụy gia quá tiến bộ? Ngay cả, Ngụy Tường cưới nam nhân cũng chấp nhận, trên thế giới đại khái không có gia tộc nào tiến bộ như Ngụy gia.
“Thú vị chứ, hắc hắc.” Chu Đông Lai nhìn Ngụy Tỉnh cười dâm tà, “Hai công việc của cậu đều rất có cảm giác cấm dục ~ khiến tôi vừa nghĩ đến cả người liền nóng lên ~ việc kế tiếp có phải là làm mục sư không?”
Ngụy Tỉnh nghiến răng, “Cút!”
“Tỉnh, cậu thử đi! Cảm giác thật sự rất không tệ a~” Chu Đông Lai nghiêm người đưa mặt tới~ “Tránh ra!” Ngụy Tỉnh ngả người, tên khốn Chu Đông Lai này lại lên cơn rồi! “Hai cậu lôi tên này ra dùm đi!”
“Đẹp trai quá~” Vĩnh Nhi mang vẻ mặt mê trai đẹp đứng lên, “Tôi tìm được con mồi, đi trước~”
“A, tôi cũng tìm được rồi.” Phong Tinh Thần liếc mắt nhìn Chu Đông Lai đang mặt dày, đứng dậy đi theo Vĩnh Nhi.
Ngụy Tỉnh chán nản, “Hai người các cậu!”
“Darling, chỉ còn lại hai người chúng ta thôi~ hắc hắc.” Chu Đông Lai bắt đầu vuốt ve cơ thể Ngụy Tỉnh, “Cậu muốn ở trên hay ở dưới? Chỉ cần là Tỉnh, trên dưới tôi đều đồng ý!”
“Đồng ý cái đầu cậu! Cậu trời sinh là công, bớt kinh tởm đi!” Ngụy Tỉnh không thể nhịn được nữa, một cước đá văng Chu Đông Lai, “Chơi mười mấy năm, cậu không chán sao…”
“Tỉnh, cậu đi đâu?” Chu Đông Lai ôm bụng, nghi hoặc nhìn Ngụy Tỉnh.
“Tôi có việc!”
“Tỉnh…” Chu Đông Lai còn chưa kịp nói gì, Ngụy Tỉnh đã bỏ đi cũng không quay đầu lại, giống như đang có việc gấp. Vĩnh Nhi và Phong Tinh Thần vừa nãy rời đi lại xuất hiện, vỗ vỗ bả vai Chu Đông Lai an ủi, “Tôi nói cậu từ bỏ đi. Thừa nhận bản thân lúc trước nhìn nhầm, Tỉnh và chúng ta quả thật không phải đồng loại.”
Chu Đông Lai cười khổ tựa lưng vào ghế, theo đuổi Ngụy Tỉnh mười mấy năm, cơ hồ đã muốn thành thói quen, không chiếm được lại không bỏ xuống được, đời này chính mình xong rồi. Tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tư của mình, Tỉnh lại một chút cũng không cảm giác được. Chính mình là top, nhưng chỉ cần Tỉnh đồng ý, cho dù cả đời nằm dưới cũng chấp nhận.
[1] Lan Hoa Chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan – ngón cái chạm vào ngón giữa hoặc áp út, cái ngón khác thì vểnh lên
[2] Lục thân bất nhận – không nhìn nhận người thân
[*] Tương Vương hữu ý “Thần nữ” vô tình
Tương Vương ở đây là nói Chu Đông Lai ~ Còn “Thần nữ” là Ngụy Tỉnh
Đông Lai có tình ý với Ngụy Tĩnh nhưng Ngụy Tỉnh không có loại tình đó với anh
Câu gốc của câu này là “Thần nữ hữu ý Tương Vương vô mộng” lấy trong điển tích “Giấc mộng vu sơn” ~ nó đồng nghĩa với câu “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”
1 thought on “Hắc bang lão đại – Chương 3”