[ĐAM] Ước Định Ban Đầu – Chapter III

[ Ước Định Ban Đầu – Chapter III ]

 

Xin lỗi, nhưng vì nghe thấy bọn họ bôi nhọ Akashikun, còn nói xấu mọi người, nên tôi nhịn không được.

 

Đoàn người tranh cãi ầm ĩ, náo động ồn ào khiến tâm trạng Aomine tuột xuống cực hạn.

Anh luôn tin tưởng, bất luận Kuroko tránh né anh thế nào, che dấu hơi thở chính mình thế nào, anh đều có thể tìm được cậu. Ánh sáng hiểu rõ nhất sự tồn tại của cái bóng, điều này anh tin tưởng không chút nghi ngờ. Nhưng sân vận động rộng lớn lại có rất nhiều sinh viên chen lấn, tìm một người, thật sự rất khó. Trên đường đi không biết đã đụng phải bao nhiêu người, ánh mắt Aomine lần nữa dừng lại trên một khuôn mặt xa lạ, càng nhìn thấy nhiều càng thêm thất vọng.

Anh biết Kuroko không thích những nơi ồn ào, vì thế cố gắng loại bỏ khu vực chiêu sinh. Lối ra vào cũng có rất nhiều người đứng xem và chụp ảnh, Aomine chỉ có thể vượt qua đám người đứng trước khán phòng tầng hai, theo lối đi riêng dành cho thành viên câu lạc bộ ra ngoài.

Lối đi không có ai, anh bước nhanh tới trước, cuối đường là hai đoạn cầu thang, một đoạn dẫn đến cửa ra bên hông tầng một sân vận động, một đoạn khác dẫn lên sân thượng tầng ba. Aomine nắm tay vịn đoạn cầu thang hướng xuống tầng một, lao đi nửa chừng thì dừng lại, xuyên qua khe hở hai đoạn bậc thang, anh ngẩng đầu nhìn cửa sắt đang đóng kín của sân thượng tầng ba, qua một lúc lại xoay người chạy lên lầu.

Mặc kệ người khác tin hay không, anh luôn cảm thấy mình và Kuroko có thần giao cách cảm. Bất kể lúc nào ở đâu, chỉ cần nơi đó tồn tại hơi thở Kuroko, anh nhất định sẽ tìm được cậu.

Đã nhiều tháng không gặp, mà anh cũng chỉ nghe được những tin đồn nên không ngừng lo lắng. Vì Kuroko luôn đem Kagami đặt ở cửa miệng, nên anh vẫn yên tâm, mặc dù Kagami bên ngoài tùy hứng, nhưng bản chất cũng coi như cẩn thận, có thể chăm sóc tốt cho Kuroko. Nhưng hiện tại anh thầm mắng: con mẹ nó chăm sóc tốt Kuroko, đem Kuroko giao cho Kagami quả thực là việc làm ngu ngốc nhất của anh.

Tên khốn Kagami căn bản không xứng đáng là ánh sáng của Tetsu. Ánh sáng chân chính sao có thể bỏ lại cái bóng của mình.

Aomine nhếch miệng cười nhạo, một cước đá văng cửa sắt sân thượng, người khiến anh lo lắng tận đáy lòng lâu nay giờ phút này lại có thể bình yên dựa vào lan can sân thượng, đọc một quyển tiểu thuyết không quá dày nhưng có vẻ cũ kỹ.

Khuôn mặt Kuroko tái nhợt, còn đeo một cặp kính xanh lam nhạt màu, khiến cậu càng thêm nhợt nhạt.

Nhìn thấy Kuroko không phòng bị mà xuất hiện trước mặt mình như vậy, thân dưới Aomine có chút cương, nhưng khoảnh khắc khi Kuroko ngẩng đầu nhìn qua, trái tim anh mãnh liệt co thắt, cứ như vậy mà ngừng đập đến nửa giây.

Lúc trước khi đối đầu cùng Kuroko anh đã từng nhìn thấy ánh mắt này, một câu nói “Uổng phí sức lực” lúc đó của anh đã hoàn toàn phá vỡ lòng tin cùng nỗ lực của cậu, Kuroko lúc đó chính là mở to đôi mắt màu xanh lam như vậy nhìn anh, ánh sáng trong mắt đột nhiên biến mất. Lần đó Aomine rất hối hận, anh không nên nói những lời như vậy, anh hiểu rõ lòng tự trọng của Kuroko có bao nhiêu mạnh mẽ, cho nên anh không muốn lại nhìn thấy cái bóng từng chỉ thuộc về mình lộ ra ánh mắt như vậy, anh tuyệt đối không cho phép.

Không cho phép, cặp mắt trong suốt luôn tràn đầy nhiệt huyết kia nhuốm một tầng mê mang. Ánh sáng nếu không còn tồn tại, cái bóng liền mất đi động lực cùng phương hướng, Aomine biết rõ đều này, bởi vì biết rất rõ nên đối với Kagami càng thêm thất vọng.

Tên khốn đó, như thế nào lại có thể rời bỏ Tetsu vào thời điểm cậu cần nhất một sự giúp đỡ.

—— thời điểm cái bóng cần có ánh sáng dẫn đường.

“Aominekun?” Nhìn thấy Aomine vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, Kuroko nghi hoặc nhìn anh một lúc lâu, khép sách lại, đi qua: “Sao vậy Aominekun?”

“…… Sao vậy cái gì! Tôi còn đang muốn hỏi cậu là làm sao kìa!” Phục hồi lại tinh thần Aomine quả thực muốn trực tiếp đem người ném xuống sân thượng, rõ ràng là phải giải thích với mình rất nhiều thứ, như thế nào người này trái lại còn hỏi chính mình bị làm sao. Từ xa nhìn người vốn đã chẳng bao nhiêu nay lại càng gầy, muốn hỏi nhiều lắm nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Nhìn người trước mặt thật lâu đến quên cả mục đích chính của mình, Aomine lúc này mới lên tiếng: “Nói, khai giảng đã ba ngày tại sao cậu vẫn luôn tránh mọi người?”

“Không có tránh.” Kuroko trả lời, còn giải thích rất rõ ràng: “Bởi vì phòng học không ở cùng khu, cho nên rất khó gặp mà thôi.”

Aomine híp mắt: “Nếu đã biết mọi người học cùng trường, vì sao không đến tìm chúng tôi?”

Kuroko vô tội ngẩng đầu nhìn anh: “Bởi vì không có chuyện cần tìm.”

Nãy còn đứng ở xa, lúc này đã bước đến gần, vừa lúc Kuroko ngẩng đầu, Aomine mới nhìn thấy khóe miệng cậu tím xanh, đoán chừng cậu dùng tay chà xát qua vết máu, nhưng chùi không kỹ nên vẫn còn để lại một mảng đỏ nhạt, híp mắt nhìn khóe miệng chỗ xanh chỗ đỏ.

Một lúc lâu, sắc mặt Aomine bất chợt trở nên khủng bố. Vốn đã đang tức giận, lại còn thêm chuyện Kuroko bị thương, đỉnh đầu anh như bừng lên một thứ ánh sáng cam rất quỷ dị, đôi mắt ẩn chứa sự tàn bạo đỏ ngầu đến đáng sợ. Aomine hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu xoa nhẹ mái tóc xanh của Kuroko, vội vàng nói một câu ‘Đợi ở đây không được chạy lung tung’ rồi xoay người chuẩn bị xuống lầu. Kuroko nhìn bộ dạng sát khí phừng phừng của anh liền đưa tay giữ người lại:

“Aominekun muốn đi đâu?”

“Hỏi thừa, cậu nói thử xem tôi muốn đi đâu.” Aomine quay đầu nhìn Kuroko, khóe mắt ngoan sắc cực kỳ rõ ràng. Anh vùng khỏi cánh tay Kuroko, nhưng lại không dám quá dùng sức.

“Aominekun không cần đi tìm bọn họ, nếu đánh nhau, giáo viên biết được sẽ rất phiền phức.”

“Hừm, cậu nghĩ tôi quan tâm?” Aomine cười lạnh.

“Mặc kệ Aominekun có quan tâm hay không, nhưng tôi để ý đến danh tiếng của Aominekun, tôi không muốn vì mình mà khiến Aominekun bị phạt.” Kuroko nói những lời này thật sự rất thành khẩn, cơn giận của Aomine cũng vì vậy mà tan theo không khí, anh chỉ có thể lại nâng tay xoa loạn mái tóc mềm mại của Kuroko.

Cho nên nói, không thể nào chịu nổi nhóc khờ khạo này dùng giọng điệu như vậy nói chuyện. Trong đáy lòng Aomine thở dài không biết bao nhiêu lần.

Thôi, chút nữa chờ Tetsu đi rồi gói ghém đám người kia cũng không muộn.

“Cho nên nói cậu thật là……” Gãi gãi đầu, Aomine bất đắc dĩ nói: “Nói chuyện với bọn người đó không nghĩ tới hậu quả à? Nếu lại gặp loại chuyện như vậy thì đừng để ý tới là được rồi, không phải cậu là người theo chủ nghĩa ‘bóng ma’ sao?”

“Không phải vậy.” Kuroko chỉnh lại mái tóc bị ai đó làm rối, giọng điệu so với vừa rồi còn thành thật hơn: “Xin lỗi, nhưng vì nghe thấy bọn họ bôi nhọ Akashikun, còn nói xấu mọi người, nên tôi nhịn không được.”

Aomine kinh ngạc nhìn cậu, rồi lại bực bội gãi đầu. Chính anh cũng biết mình nói chuyện không bằng Kuroko, có nói gì thì Kuroko cũng đều có lý, anh chỉ có thể thở dài: “Đau không? Tím xanh hết rồi.”

Kuroko lắc đầu, đem ngón trỏ nhẹ đè lên vết thương ở khóe miệng, kết quả giây tiếp theo liền bị Aomine kéo ra.

“Oi! Cậu ngốc à? Lấy tay chà lên vết thương? Mau đi lấy nước rửa sạch.” Nhìn vẻ mặt không có phản ứng của Kuroko, Aomine cảm thấy khí trong phổi mình như phừng cháy, chỉ còn biết lôi cậu xuống lầu: “Xử lý vết thương trước, chuyện gì thì cũng để giải quyết sau.”

Kuroko ngoan ngoãn đi theo anh, ánh mắt có chút mờ mịt, rõ ràng cậu không để tâm đến vết thương ở miệng. Đi không tới hai bước thì Aomine đột nhiên dừng lại, làm cậu suýt nữa đụng trúng lưng anh. Ngừng suy nghĩ, Kuroko chỉnh lại cặp kính trên mũi, nghiêng người nhìn qua thì thấy Akashi đang đứng tựa vào cửa sân thượng. Cũng không biết Akashi đến từ lúc nào, biểu tình thản nhiên cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Akashikun.” Kuroko cũng chỉ đứng tại chỗ, lịch sự lên tiếng chào.

“Tôi đưa Tetsu đi xử lý vết thương xong sẽ dẫn cậu ấy về câu lạc bộ bóng rổ báo danh.” Không đợi Akashi mở miệng, Aomine lên tiếng trước.

“Tôi không muốn đến câu lạc bộ bóng rổ.” Aomine vừa nói xong, Kuroko cũng rất kiên định tiếp lời: “Chút nữa còn phải đến thư viện trả sách.”

“Sách để mai trả.” Akashi không cảm xúc hướng Kuroko nói một câu, lại ngẩng đầu nhìn Aomine: “Cậu về trước, tôi có chuyện cần nói với Tetsuya.”

“Oi, cậu không thấy cậu ấy bị thương sao? Có gì thì lát nữa nói.”

“Daiki, tôi bảo cậu về trước.” Giọng điệu Akashi không đổi, nhưng hốc mắt bỗng sắc lại, ý cười cũng sâu hơn: “Muốn tôi lặp lại lần thứ ba sao.”

Sắc mặt Aomine cũng chẳng mấy tốt đẹp, đang định lên tiếng thì bị Kuroko ngắt ngang:

“Aominekun về trước đi, đúng lúc tôi cũng có việc tìm Akashikun.”

Nhìn Kuroko lại nhíu mày nhìn Akashi, Aomine tặc lưỡi một tiếng, nhắc nhở Kuroko nói chuyện xong phải nhớ xử lý vết thương, rồi mới chịu rời khỏi sân tượng.

 

Tokyo tháng tư vẫn còn chìm trong sương mù, sự ẩm thấp của nó làm cho những ngón tay lộ khỏi áo có chút tê lạnh.

Kuroko ngẩng đầu nhìn Akashi, giống như trong tưởng tượng, anh vẫn cứ bình thản như vậy dù bên trong chưa bao giờ ngừng suy tính. Cậu sợ nhất loại người này, vì luôn có cảm giác bị nhìn thấu, ở trước mặt Akashi, cậu không thể che giấu điều gì, đối với người nhạy bén như anh, cho dù hôm nay cậu đi theo Aomine, sớm muộn rồi cũng có ngày phải đối mặt. Một khi đã lọt vào tầm mắt của người này, thì có trốn thế nào cũng không được.

“Tetsuya, mấy tháng nay có chăm chỉ luyện tập bóng rổ không?” Akashi vẫn không cảm xúc thẳng thắng nhập đề.

Kuroko thành thật lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.

“Hôm nay các câu lạc bộ chiêu sinh, đã đăng ký rồi sao?” Akashi chỉ như tùy tiện hỏi mà không hề có ý gì khác.

Kuroko lại gật đầu.

“Câu lạc bộ gì?”

“Thảo luận các tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng.”

Akashi bỗng dưng nở nụ cười.

Kuroko nhìn thấy liền lui về sau nửa bước.

Cho dù đã lâu không gặp Akashi, nhưng Kuroko chưa bao giờ quên.

Người trước mặt này, cười càng rõ ràng, thì càng nguy hiểm. Nụ cười cùng ánh mắt sắt bén kia, khiến cho tất cả mọi người đều phải run sợ.

“Lúc trước tôi là người phát hiện ra tiềm năng của cậu.” Ánh mắt Akashi lạnh dần, anh gợi lên khóe môi, cười đến không có độ ấm: “Tôi chỉ dạy cho cậu, giờ cậu trả hết lại cho tôi?”

“Không có.” Kuroko mím môi, nhưng ngữ khí lại không giảm: “Tôi ở lại cũng là vì muốn nói chuyện này với Akashi.”

Akashi chau mài, ý bảo cậu tiếp tục nói.

“Sau này, tôi sẽ không chơi bóng rổ nữa.”

Kuroko lại lui ra sau, hướng tới Akashi cúi đầu thật sâu:

“Cho nên thành thật xin lỗi, tôi không thể, lại cùng mọi người chơi bóng.”

Akashi tựa vào bức tường thô ráp rét lạnh nhìn người vẫn đang gập người xin lỗi, hai giây sau mới lên tiếng:

“Lý do.”

“Mắt của tôi bị thương, không thể tiếp tục chơi nữa.” Kuroko hạ mí mắt, thanh âm đột nhiên có chút mơ hồ: “Cho dù gia nhập, ở trên sân cũng sẽ chỉ đem lại rắc rối cho mọi người, Thế hệ kỳ tích Akashikun dẫn dắt chỉ có người đủ tài năng mới được gia nhập, cho nên tôi hiểu được sự tồn tại của mình sẽ chỉ đem lại phiền phức cho Akashikun.”

Phía trên đầu là một khoảng trầm mặt, một lúc sau, hàm dưới đột nhiên bị nâng lên, cậu kinh ngạc khi phải đối diện với cặp mắt dị sắc của Akashi.

Akashi không dùng nhiều lực, nhưng cái loại khí chất không thể kháng cự của anh lần nữa trấn áp Kuroko.

Hàng lông mi ẩn dưới mái tóc đỏ khẽ run, giống như cánh của loài bướm yến vĩ đen đang lay động. Ánh mắt dưới đôi mi đen sẫm, tựa như cái gì đó rất kinh hoàng áp lại gần ta, ở trong bóng đêm xé toạt không gian suy nghĩ của ta.

“Tetsuya, tôi nói rồi cãi lời tôi sẽ phải chết.” Akashi nói lời quyết định sự sống chết của người khác rất bình thản, ngón trỏ đặt ở cằm Kuroko, ngón tay cái thong thả chậm vuốt vết thương còn đọng máu ở khóe miệng khi nãy, tiện đà chậm rãi mơn trớn cánh môi dưới đã trắng bệt, từng chút cảm thụ xúc cảm mềm mại cánh môi ấy đem lại, ý cười bỗng dưng sâu hơn:

“Tôi khi nào —— đồng ý cho cậu rời khỏi đội?”

“Nhưng dù có muốn, tôi cũng không thể giúp mọi người ——” Còn chưa nói hết câu Kuroko nhìn thấy mọi thứ đột nhiên mờ đi, kinh ngạc trợn to mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ người trước mặt.

Akashi tháo kính của cậu xuống, rất tự nhiên mà cắn lấy một bên gọng kính xanh lam, khóe môi cong lên một độ cong rất hấp dẫn. Tay kia của anh cũng không rãnh rỗi mà đặt lên má Kuroko, ngón tay khẽ vuốt vết thương phía dưới hốc mắt cậu:

“Vết thương Tetsuya nói, là cái này sao?”

Đó là một vết sẹo không sâu, nhưng dấu tích được khâu lại còn rất rõ ràng.

Đầu ngón tay Akashi tuy lạnh, nhưng khi chạm vào lại giống như nước sôi làm bỏng rát nơi miệng vết sẹo, khiến cậu cảm giác như có dòng điện chạy qua.

Cả người Kuroko bỗng dưng bắt đầu đơ cứng.

“Nếu cậu thật sự không muốn tiếp tục chơi bóng rổ nữa, cũng không phải không được.” Độ cong khóe môi Akashi lại tăng, anh kéo hàm dưới Kuroko làm cho cả người cậu áp sát vào mình, nói từng chữ một:

“Vậy chứng minh cho tôi xem, cậu có năng lực theo tôi tốt nghiệp. Hoặc là, chứng minh cho tôi xem cậu thật sự đã yếu tới mức ngay cả bóng cũng không chụp nổi, nếu thật sự là vậy, cậu không nói tôi cũng sẽ không cho cậu trở lại đội.”

Kuroko run sợ nhìn Akashi.

“Giờ này sân bóng ngoài trời phía sau sân vận động chắc đã không còn ai.” Akashi nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, rồi mang theo nụ cười chỉ xuất hiện khi muốn dày vò đối thủ nhìn về phía Kuroko: “One on one, để tôi xem vết thương nhỏ này ảnh hưởng lớn thế nào tới Tetsuya.”


 

AllKuro Ước Định Ban Đầu
AllKuro Ước Định Ban Đầu

 

Author: Du Phong Nhi

1 thought on “[ĐAM] Ước Định Ban Đầu – Chapter III

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *