[ Ước Định Ban Đầu – Chapter II ]
Ngay cả Thế hệ kỳ tích cũng chưa từng nghe qua, thì xin đừng ở đây vũ nhục bóng rổ.
Giày thể thao ma sát mặt sàn trơn bóng phát ra âm thanh kít két, khán phòng sân vận động ngày thường vắng người tụ tập nay càng lúc càng đông người vây xem, trên sân đang diễn ra một trận đấu three on three rất bình thường, nhưng lại khiến người xem không thể dời mắt càng không thể rời đi.
Đây vốn là một trận đấu không công bằng, vì đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ dẫn dắt hai thành viên chủ lực năm ba đấu với ba tân sinh năm nhất còn chưa gia nhập câu lạc bộ.
Nhưng trận đấu không công bằng, lại dần biến thành ác mộng.
Chụp bóng nhịp nhàng, úp rổ mạnh mẽ, chuyền bóng linh hoạt.
Một trận three on three bình thường lại được chơi ở trình độ hết sức chuyên nghiệp, đội hình phòng thủ liên tục thay đổi nhanh chóng, hợp lực phòng ngự cùng với truy cản bóng, nhìn như là ba người dùng kỹ năng riêng chơi lối chơi cá nhân, nhưng thực chất mọi lúc đều để ý đến động tác của đồng đội để có thể kịp thời thay đổi vị trí và hỗ trợ phòng thủ, cẩn thận phòng thủ cùng với mạnh mẽ tấn công chớp nhoáng làm cho các thành viên chủ lực của câu lạc bộ bóng rổ không có cơ hội phản công.
Trước khi tiếng còi vang lên, Midorima lui về sau một bước, vững vàng nhảy lên trình diễn cú ném ba điểm siêu cao.
Đường bóng hình vòng cung lướt qua khuôn mặt kinh hoàng của người xem, sách lược ghi điểm từ xa hiểm như vậy, lần nữa dẫn đến một trận reo hò vang dội.
Thay vì nói đây không phải là thực lực của nhóm tân sinh năm nhất, chi bằng nói đây căn bản không phải là trình độ mà người bình thường có thể đạt được.
“Đám tân sinh năm nhất chết tiệt……” Đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ vóc dáng cao lớn mở lớn miệng thở hổn hển như sắp đứt hơi, khi tiếng còi hết trận vang lên thì cũng là lúc anh ta ngã người nằm xuống sàn gỗ lạnh lẽo, nhìn lên khoảng không mái vòm cấu trúc thép, dùng hết sức lực cuối cùng cố gắng gào hết câu:
“Sao lại có thể mạnh như vậy a a a a a a ——”
Điểm số 0:101 đỏ chói hiện trên bảng điểm chẳng khác nào giấy báo tử vong, cách biệt đến ba con số, thành viên câu lạc bộ bóng rổ rõ ràng không ghi được điểm nào, ném rổ bị chặn, chuyền bóng bị ngăn, chỉ có thể bất lực đứng nhìn đối thủ không ngừng ghi điểm. Suốt mấy năm qua, loại tình huống khiến người ta cảm thấy nhục nhã như vậy chưa từng xảy ra.
“Tôi nói rồi, là các người quá yếu.” Trái ngược với người đội trưởng mồ hôi đầm đìa đang nằm trên sàn, tóc Akashi chỉ có chút ẩm ướt, suốt trận đấu anh hoàn toàn không di chuyển, chỉ lấy chân phải làm trụ xác định vị trí ném rổ, chờ Midorima hoặc Aomine chuyền bóng, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ tấn công. Chỉnh lại mái tóc có chút rối, Akashi bước đến bên cạnh người đội trưởng, từ trên cao nhìn xuống anh ta, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Akashi Seijyuurou.”
“Shit —— cậu là ai tôi không quan tâm, nhưng cậu cũng can đảm thật! Ngày đầu khai giảng đã dám dẫn tân sinh đến câu lạc bộ bóng rổ quậy phá, tôi phải bắt các cậu —— a!”
Bỗng dưng trước mắt tối sầm, trái bóng rổ bay thẳng vào mũi người đội trưởng một cách không thương tiếc, cảm giác đau nhức nhanh chóng lan đi toàn thân, khiến anh ta không thế nói hết câu, còn làm cơ thể chấn động mạnh. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Akashi cười lạnh, không biết lấy đâu ra cây kéo đâm thủng trái bóng dội lại từ mặt người đội trưởng.
Ở khoảng cách gần, người đội trưởng có thể nghe được rất rõ tiếng trái bóng xì hơi, cũng giống như dũng khí trong lòng anh ta lúc này, tan biến không xót lại chút gì. Trái bóng từ từ xẹp xuống, người đội trưởng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ mũi kéo sắp đâm vào má mình, bất chợt sợ hãi đến độ dạ dày thắc lại đau đớn.
“Đội trưởng —— đội trưởng anh có sao không?” Hai thành viên vừa hồi phục được chút hơi sức vội vàng chạy tới, định đỡ cơ thể đơ cứng của đội trưởng mình dậy, nhưng thử vài lần đều không được, chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Akashi:
“Này, cho dù thực lực của các cậu hơn chúng tôi, nhưng cũng phải lễ phép chút chứ? Ngày đầu khai giảng đã đến phá câu lạc bộ, các cậu muốn gì hả!”
“Đúng đó, dám đối với đội trưởng kiêu ngạo như vậy, xấc láo quá rồi!”
Akashi cười nhạo một tiếng, cúi người rút kéo, không nói tiếng nào liền đâm thẳng vào mặt một trong hai thành viên, tay đâm đến giữa chừng thì bị Aomine tiến tới giữ lại.
Akashi nghiêng đầu lạnh lùng lườm người cản trở mình, ánh mắt nói rõ ‘Người kế tiếp sẽ là cậu’.
“Ai~ không phải trước khi thi đấu đã nói rõ rồi sao?” Kise nãy giờ ngồi xếp bằng dưới bảng rổ xem trận đấu, vừa lưu luyến hôn lên ảnh chụp Kuroko được đặt làm hình nền di động vừa ngẩng đầu cười nói: “Nếu thua thì phải đem vị trí đội trưởng nhường lại cho Akashicchi nha?”
“Đùa sao! Tôi đã quản lý câu lạc bộ bóng rổ này hai năm, làm gì có chuyện nói nhường là nhường!” Hiển nhiên người đội trưởng hoàn toàn không lường trước thực thực của nhóm tân sinh, bị ép đến độ không thể phản công nên thầm nghĩ trước mắt phải bảo vệ vị trí của mình, nhóm tân sinh này tạo ra một sự uy hiếp rất lớn, anh ta tuyệt đối không thể để bọn họ bước chân vào câu lạc bộ bóng rổ.
Kise nhún vai, dùng sự im lặng để thể hiện sự khinh thường sâu sắc của mình. Midorima cũng chỉ đẩy kính, bước qua nhận lấy chai nước Kise đưa uống vài ngụm, quyết định làm người thứ ba đứng xem cùng Kise và Murasakibara, thà im lặng còn hơn là nhiều lời, mà nói sai có khi còn bị ác quỷ đáng sợ kia đâm một kéo.
“Cậu nghĩ mình chơi bóng rổ giỏi thì có thể làm đội trưởng à? Đội trưởng là phải làm sao cho mọi người nể phục, phải học cách chi tiêu tiền quỹ, còn phải biết cách thu hút người mới gia nhập, mấy thứ này đám nhóc các cậu biết sao?” Người đội trưởng khiêu khích nhìn Akashi thấp hơn mình không ít, không thèm xoay người, tay chỉ thẳng vào nhóm thành viên câu lạc bộ bóng rổ đang đứng xem gần cửa:
“—— hỏi bọn họ thử xem, ai lại cho người thấp bé như cậu làm đội trưởng? Đừng nói là làm đội trưởng, người như cậu, có xin cũng không có câu lạc bộ bóng rổ nào nhận. Mọi người trả lời xem tôi nói có đúng không?!”
Năm sáu giây trôi qua, không khí theo thời gian dần ngưng động.
Phía sau im lặng làm cho cánh tay đang giương ra của người đội trưởng bắt đầu run rẩy.
“Xem ra, thành viên của anh tinh mắt hơn anh nhiều.” Akashi khẽ cười một tiếng, ngón trỏ giữ kéo xoay vòng trong tay rồi cầm lại, đâm lướt qua bả vai người đội trưởng, cố ý hạ giọng, bình thản nói: “—— hơn nữa, nghe nói anh đã sớm không còn được đảm nhiệm vị trí đội trưởng, rác rưởi!”
Vẻ mặt của nam sinh lập tức trở nên vô cùng khó coi, thậm chí ngay cả phản bác cũng không biết phải nói thế nào.
“Bắt đầu từ bây giờ, vị trí đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ đại học Tokyo do Akashi Seijyuurou tôi đảm nhiệm.”
Akashi bỏ mặc người cựu đội trưởng, lướt mắt nhìn các thành viên câu lạc bộ đang đứng ở cửa, rồi ngẩng đầu nhìn nhóm người tụ tập ở khán phòng, giống như tuyên thệ, kiên định tuyên bố:
“—— trong vòng một năm, tôi sẽ dẫn dắt đội bóng giành được quán quân giải đấu các trường đại học.”
Sau khi Akashi nói xong là một mảng yên tĩnh, đột nhiên có một nữ sinh gào lên, giống như kích hoạt quả bom nổ chậm, toàn trường vang dội tiếng hô hào. Rất nhiều người xem trận đấu ngày hôm đó nói, chỉ là một trận three on three vô cùng đơn giản, lại làm cho bọn họ xem đến toàn thân phát run, ngay cả máu cũng sôi trào.
Tuổi trẻ vốn ngắn ngủi, giây phút nó dung túng cho chúng ta thực hiện ước mơ cũng ngắn ngủi, vậy nên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sự thay đổi càng thêm mạnh mẽ tùy hứng. Sau đó bùng cháy thứ nhiệt huyết thuộc về mình.
Cái này cũng giống như con dã thú khốn cùng bị trói buộc lâu ngày thoát khỏi lồng giam, nó lộ ra răng nanh sắc bén của mình, chờ đợi xé tan lớp lịch sử cũ kỹ bụi bặm, làm cho khát vọng lớn nhất này ở trên sân đấu hoàn toàn mới lấp lánh tỏa sáng.
***
Sắp xếp nhóm tuyển nạp thành viên mới là chuyện đầu tiên Akashi quyết định làm sau khi chính thức tiếp nhận quản lý đội bóng.
Đại học Tokyo quy định sinh viên ít nhất phải tham gia một câu lạc bộ, cho nên cả trăm nhóm tuyển nạp tân sinh sau khai giảng chính là cảnh tượng hoành tráng nhất. Sân vận động ngày thường trống trải nay chật ních tân sinh năm nhất, các câu lạc bộ tự mở quầy hàng dựng áp phích của mình, toàn bộ loa kèn đều mở hết công suất, khắp nơi đều ồn ào tiếng kêu gọi và quảng cáo, có vài tân sinh thậm chí bị các nhóm tuyển nạp làm cho hoa cả mắt, không biết phải làm sao.
Mấy câu lạc bộ nổi tiếng được sắp xếp ở gần cửa, căn bản là các tân sinh vừa vào đều sẽ đến những quầy hàng này tư vấn trước tiên. Mà câu lạc bộ bóng rổ dạo gần đây tiếng tăm không tốt bị xếp ở góc khuất nhất, phụ trách tuyển người là các đàn anh năm hai, bởi vì vừa đổi đội trưởng mới, bọn họ không kịp chuẩn bị băng rôn và áp phích, chỉ có thể dựa vào loa phóng thanh để hấp dẫn sự chú ý.
Akashi ngồi gác chân trên tầng hai khán phòng sân vận động, tránh xa sự ầm ĩ bản thân chán ghét. Anh vốn cũng không quan tâm đến việc tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ, theo lời anh, câu lạc bộ bóng rổ không cần nhiều thành viên dự bị, trước mắt chỉ dựa vào các thành viên của Thế hệ kỳ tích là đủ rồi.
“Akashicchi~ nghe nói sáng nay chỉ tuyển được bốn người mới.” Giọng nói đặc biệt ôn hòa của Kise cắt ngang dòng suy nghĩ của Akashi.
“Chẳng qua chỉ là thủ tục, tuyển được hay không cũng chẳng sao.” Akashi cũng không quay đầu lại: “Atsushi cũng đến?”
“Ờm —— không định đến ——” Murasakibara vừa xé gói khoai tây vừa ậm ờ trả lời: “Nhưng nghe nói mấy nhóm tuyển nạp phát khoai tây miễn phí nên…… Um!”
Còn chưa nói hết câu đã bị bịt miệng, Kise cũng không muốn bị Murasakibara liên lụy khiến cả hai phải ăn kéo.
“Kouhai! Có muốn tham gia cậu lạc bộ bóng rổ không? Năm nay câu lạc bộ bóng rổ có rất nhiều thành viên lợi hại gia nhập đó!”
Đàn anh tuyển nạp tay mắt lanh lẹ giữ chặt một tân sinh năm nhất đi ngang qua, đem hết khả năng giới thiệu về câu lạc bộ yêu quý của mình, chiêu nạp cả buổi trưa, cổ họng cũng có đã có chút khàn: “Thế nào? Có muốn gia nhập thử không?”
“Ơ……” Tân sinh có chút do dự nhìn bài trí đơn giản của quầy hàng, một lát sau mới nghi hoặc hỏi: “Có sách ảnh giới thiệu về câu lạc bộ không? Câu lạc bộ có tham gia thi đấu gì không?”
“Có có, đây đây.” Thanh niên vội vàng dùng hai tay đưa tờ rơi giới thiệu, cảm thấy người trước mặt hình như có hứng thú với câu lạc bộ, liền rèn sắt khi còn nóng: “Đúng vậy, câu lạc bộ bọn anh tham gia giải đấu các trường đại học, còn tham gia cả giải đấu toàn quốc nữa, thế nào? Có hứng thú không?”
“—— không cần suy xét đến câu lạc bộ bóng rổ đâu, đừng nói là giải đấu toàn quốc, giải đấu các trường đại học năm ngoái mới trận thứ hai thì bọn họ đã bị loại rồi. Em trai, hay là qua xem thử câu lạc bộ bóng đá của bọn anh đi? Dù gì bọn anh cũng vô địch giải đấu các trường đại học ba năm liền!”
“Ha ha, kouhai đừng để mấy người câu lạc bộ bóng rổ lừa, đội trưởng cũ của bọn họ —— khiến câu lạc bộ bị thiếu hụt tiền quỹ! Còn câu lạc bộ bóng chày của tụi anh sẽ cung cấp miễn phí đồng phục và dụng cụ bóng chày! Có muốn qua chỗ tụi anh không?”
Tân sinh năm nhất đột nhiên bị hai nam sinh tới khoát vai lôi kéo không biết phải làm sao.
Hai thành viên năm hai phụ trách chiêu nạp của câu lạc bộ bóng rổ thì nhìn nhau, không biết phải phản bác thế nào. Thật sự là danh tiếng của câu lạc bộ bóng rổ không tốt, ngay cả trường học cũng viện trợ cho bọn họ rất ít, năm nào tuyển nạp tân sinh bọn họ cũng bị các câu lạc bộ khác khiêu khích châm chọc. Chỉ có thể chiêu nạp được vài người, hơn nữa phần lớn chỉ có ý định rèn luyện thân thể giết thời gian.
“Nhưng mà —— nhưng mà câu lạc bộ bóng rổ năm nay có rất nhiều thành viên có thực lực, hơn nữa cũng đã đổi một đội trưởng rất xuất sắc! Kouhai có muốn suy nghĩ lại không?” Nam sinh kia hiển nhiên không cam tâm, nổ lực giành lại người: “Kouhai, từng nghe nói đến Thế hệ kỳ tích chưa? Bọn họ chính là Thế hệ kỳ tích đấy! Đã từng rất nhiều lần dẫn dắt trung học Teiko giành được chức vô địch!”
“Cái gì mà kỳ tích với chả kỳ tích? Dù gì cũng là trước đây phải không? Tụi này nghe cũng chưa từng nghe qua.”
“Ha ha ha theo tôi biết thì đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ của các cậu năm nay là một tân sinh năm nhất, đúng không? Lại còn là một tên lùn? Không ngờ câu lạc bộ các cậu tệ hại đến nỗi phải dựa vào một kouhai?”
“Y~ đừng nói trắng ra như vậy chứ, cậu xem sắc mặt bọn họ tái xanh hết rồi kìa!”
“Ha ha ha, thú vị thật, nếu cái nhóm Thế hệ kỳ tích gì đó mạnh như cậu nói thì còn chiêu nạp thành viên mới làm gì, thử tạo ra kỳ tích, đem chức vô địch về đây cho bọn tôi xem? Câu lạc bộ bóng rổ của các cậu xem chừng chỉ được cái giỏi nói.”
“Đúng vậy đúng vậy, kouhai vẫn là đến xem câu lạc bộ bóng chày của tụi anh đi, đừng để bị bọn họ lừa.”
“Lũ khốn các người…… Đừng có quá đáng!” Ngón tay bị siếc đến phát đau, thật sự không chịu nổi bị người xung quanh sỉ nhục như vậy, thành viên câu lạc bộ bóng rổ rốt cuộc nhịn không được, vung nắm tay định đánh tới, thành viên khác bên cạnh sợ gây phiền phức vội vàng giữ chặt người lại: “Chiba-kun đừng tức giận, chúng ta chờ chút đi, chắc chắn sẽ có người đến đăng ký mà, không việc gì phải……”
Cậu ta nói ra những lời này, lại càng khiến nhiều người cười nhạo, đến cả tân sinh năm nhất lúc nãy cũng bị làm cho ngượng ngùng bỏ đi.
Sắc mặt nam sinh được gọi là Chiba tái nhợt, gắt gao nắm lấy tờ rơi mỏng manh, tờ rơi bị cậu ta nhàu nát. Hốc mắt có chút đỏ lên.
“Có thể cho em xin một tờ rơi không?”
Ngay lúc hai người còn đang vừa gượng vừa giận, một giọng nói rất đặc biệt từ một thanh niên đột nhiên xen vào, khiến mọi người đều ngẩn ra.
“—— á á, người này xuất hiện lúc nào vậy!?”
Cả Chiba và cậu bạn học đều hoảng sợ, vừa rồi trước quầy hàng của bọn họ rõ ràng chỉ có hai người của câu lạc bộ bóng chày và câu lạc bộ bóng đá, người này rốt cuộc là đứng ở đây từ lúc nào……
Thanh niên có màu tóc xanh lam một tay cầm ly vanilla shake một tay hướng về Chiba vẻ mặt ngẩn ngơ:
“—— a phải rồi, lớp em có rất nhiều bạn có hứng thú với câu lạc bộ bóng rổ, senpai có thể cho em thêm vài tờ không?”
“A…… A, a a, đương nhiên được! Muốn bao nhiêu cũng được!” Thanh niên phục hồi tinh thần luống cuống tay chân lấy một sấp tờ rơi đưa qua, giọng nói không kiềm chế được sự phấn khích: “Kouhai có muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ không? Câu lạc bộ bóng rổ năm nay không còn giống như trước đâu, kouhai có hứng thú không?”
“Xin lỗi, em không chơi bóng rổ, nhưng lớp em có rất nhiều bạn thích bóng rổ.” Kuroko nhận lấy xấp tờ rơi, thành viên câu lạc bộ bóng chày đứng bên cạnh thấy ấm ức, định ôm cổ Kuroko lôi lại nhưng cậu tránh được.
“Còn có……” Kuroko xoay người nhìn thẳng vào thành viên tuyển nạp của câu lạc bộ bóng chày đang thoáng xấu hổ, từng từ từng chữ được gằng ra rất ngiêm túc rõ ràng:
“—— ngay cả Thế hệ kỳ tích cũng chưa từng nghe qua, thì xin đừng ở đây vũ nhục bóng rổ.”
Cặp mắt xanh lam sáng tỏ không cảm xúc nhìn thẳng vào người thanh niên nói năng xấc xược khi nãy, thanh âm phát ra vô cùng mạnh mẽ khiến người nghe không thể không chú ý.
Có lẽ giọng nói quá mức nghiêm túc khiến mọi người cảm thấy có chút sai biệt, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy tân sinh gầy yếu này đúng là không biết tự lượng sức.
“Gì!? Nhóc con —— mày nghĩ mày là ai? Dám nói chuyện với tao kiểu đó!” Phỏng chừng là chịu không nổi bị một tân sinh năm nhất chỉ trích, mặc dù kinh sợ hai giây, nhưng người của câu lạc bộ bóng chày rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bước đến nắm lấy áo Kuroko, cười khẩy: “Xem ra mày còn chưa biết tao là ai? Dám nói chuyện với đội trưởng câu lạc bộ bóng chày như vậy, xem ra đàn anh đây phải cảnh cáo mày một chút!”
“Xin lỗi.” Kuroko ngẩng đầu đón nhận ánh mắt người kia, bình thản đáp lại: “Tôi không định tham gia câu lạc bộ bóng chày, cho nên không cần đội trưởng câu lạc bộ bóng chày cảnh cáo, làm ơn buông tay.”
“Cái gì —— mẹ nó, thằng khốn!”
Trong đôi mắt xanh lam sống động dường như hiện rõ sự kiên cường đến kinh ngạc, cũng không vì hành động của đối phương mà sợ hãi ẩn đi.
Mùi thuốc súng bên này lôi kéo không ít người đến xem, người xem càng lúc càng đông, người ở giữa cũng tranh cãi rất ồn ào.
Khi Akashi nhìn xuống tầng một chỉ thấy một đám người bu lại một góc, cũng không biết là đang nói gì, cũng không nhìn thấy là vây quanh ai, bóng người lúc nhúc không rõ, đôi lúc nghe được vài câu tranh cãi, còn có tiếng thét của nữ sinh. Akashi nhíu mày, vừa lúc Aomine mới từ cầu thang bước lên, Akashi liền lên tiếng:
“Daiki, xuống dưới xem xảy ra chuyện gì.”
Aomine giật mình, nhìn xuống tầng một, sau đó than một tiếng, bực bội gãi gãi đầu xoay người bước xuống.
“Ryota, thay Tetsuya điền đơn xin gia nhập câu lạc bộ.” Không đợi Kise ở phía sau trả lời, Akashi cũng đã đứng lên: “Tôi đi trước.”
“A? Akashicchi định đi đâu?” Kise vừa lục túi xách lấy đơn xin gia nhập, vừa nghi hoặc hỏi.
“Ở đây chán, tôi ra ngoài.”
“Này —— sao cậu có thể ra tay đánh đàn em chứ hả! Rõ ràng cậu là người sỉ nhục người ta trước! Buông cậu ấy ra!” Nhìn thấy tân sinh năm nhất đột nhiên xuất hiện giúp mình bị ức hiếp, Chiba vội vàng lách khỏi quầy định bước tới kéo Kuroko khỏi tay người kia, nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thừng đánh người, Chiba định đẩy đội trưởng câu lạc bộ bóng chày ra nhưng ngược lại bị người phía sau đạp một cái té xuống đất, trượt trên mặt sân nhẵn bóng hơn nửa mét, đập đầu vào cạnh bàn, trong một lúc không thể đứng dậy. Hơi thở bị suyễn, khiến cậu ta không ngừng ho khan.
Lần này càng khiến nhiều người bu lại xem.
Hình ảnh trước mắt Chiba mờ mờ không rõ, cảm thấy bụng càng lúc càng đau. Người vây xem rất nhiều, nhưng không có ai đến đỡ cậu ta đứng dậy, chỉ có cậu bạn học đến ngồi xỗm bên cạnh hỏi xem cậu ta thế nào.
Lúc đó Chiba mới hiểu được, cho dù hiện tại có thành viên mạnh gia nhập, nhưng quá khứ tồi tệ vẫn không thể xóa đi, hơn nữa còn vĩnh viễn trở thành trò cười cho mọi người, câu lạc bộ bóng rổ Tokyo sẽ không bao giờ có cơ hội vực dậy.
“Oi, các người đang làm gì!” Giọng nói không kiên nhẫn của Aomine vang lên, ánh mắt hiện rõ sự bá đạo khiến người đội trưởng câu lạc bộ bóng chày kiêu ngạo lúc nãy ngẩng đầu nhìn thấy liền bất động. Dáng người Aomine vốn cao lớn, bước đến đứng trước Chiba vừa vặn che khuất người phía sau, người đội trưởng câu lạc bộ bóng chày kia ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy một loại khủng bố đập vào mắt.
“Ưm —— anh chính là người đến gây sự?” Aomine nhìn lướt qua người khi nãy không coi câu lạc bộ bóng rổ ra gì, đáy mắt sắc bén làm cho người nọ theo bản năng rụt cổ. Cũng không nói nhiều, Aomine xoay người đỡ thành viên câu lạc bộ mình đứng dậy, sự xuất hiện của anh ngược lại làm cho mùi thuốc súng tan đi không ít, hơn nữa nếu đánh nhau ở đây, người như anh nhất định sẽ không để người khác chiếm được lợi thế.
“Xì, cho dù hiện tại câu lạc bộ mấy người có thêm vài thành viên gia nhập, nhưng vẫn là câu lạc bộ kém cỏi nhất trường thôi, đó là điều không thể thay đổi.”
Biết rõ người của câu lạc bộ bóng rổ đã đến giúp đỡ, nhưng mấy người đến kiếm chuyện vẫn không cam lòng ráng nói thêm mấy câu, rồi mới sờ sờ mũi hùng hổ xoay người trở về quầy của mình.
Aomine chẳng quan tâm mấy người nọ nói gì, liếc nhìn đám người vẫn còn đứng vây xem, ánh mắt tràn ngập áp lực của anh trực tiếp không tiếng động giải tán đám đông.
Nhưng quầy hàng tuyển nạp ngã đổ của câu lạc bộ bóng rổ thu hút không ít người chú ý, Chiba nhìn thấy sấp đơn đăng ký thật dày bị dẫm đạp đến biến dạng.
“Không sao chứ?” Xem xét người bị đạp bò trên đất khi nãy, Aomine nhíu mày. Trên áo sơmi trắng tinh của Chiba in rõ dấu giày màu đen, không cần nghĩ cũng biết một đạp kia chắc chắn không nhẹ: “Có cần đến phòng y tế không?”
“À…… Tôi không sao tôi không sao, cám ơn cậu……”Chiba vội vàng cười khoát tay, vừa xoa bụng vừa quay đầu lại nói:
“Lúc nãy may nhờ có kouhai này, nhưng mà cũng bị đấm một cái chắc là rất đau…… A?! Người đâu rồi?”
Aomine theo ánh mắt Chiba nhìn ra phía sau lưng cậu ta, nhưng không có ai.
Ngoại trừ ly vanilla shake đổ trên nền đất, do bị người dẫm lên mà để lại mấy dấu chân.
“A a a a? Không phải chứ? Biến mất rồi?” Chiba trợn tròn mắt, nhìn xung quanh lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng người khi nãy, lắc lắc đầu nghi hoặc: “Lạ thật, cậu ta y như bóng ma vậy, lúc nãy đột nhiên xuất hiện, mới ở một lúc lại đột nhiên biến mất…… Còn bị đánh một cái, khóe miệng chảy máu, không biết có sao không……”
Ánh mắt Aomine trong nháy mắt tối đi, gần như là nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã lập tức hỏi:
“Người anh vừa nói, tên gì?”
“Ách…… Tôi quên hỏi, nhưng hình như là tân sinh năm nhất, a —— Aominekun đi đâu vậy?”
Nhìn Aomine không nói tiếng nào trực tiếp đẩy người bước nhanh về phía cửa, Chiba khó hiểu chớp chớp mắt.
Giờ dù có đuổi theo thì chắc cũng không tìm được, ở đây nhiều người như vậy mà……
Ss, mau post tiếp! Em muốn đọc tiếp T^T
mà em là reader ms, giờ sẽ cắm cọc tại đây để hóng bộ này ạ *cúi chào*
Chào mừng em đến với nhà bọn ss ^^~
Rất vui vì được em ủng hộ cơ mà dạo này ss hơi bận, mà 1 chap Ước định tương đôi dài nên chắc là sẽ chậm, mong em thông cảm.
Ss sẽ cố gắng ngay khi có thời gian rãnh~
vâng ạ!
*cúi đầu chào* *tung like* mặc dù biết ss bận nhưng bao lâu mới lại ra chap mới vậy ạ?? *lệ rơi đầy mặt* thật sự là lâu quá xá *khóc một dòng sông* TvT TvT
Chào mừng em đến với động ~
Thông cảm cho ss chút nha, đang chạy Hắc bang, nhưng sẽ cố gắng có chương mới trong tháng – hy vọng em típ tục ủng hộ.
Huhuhu TTvTT
Hạnh phúc dữ TTvTT
Bạn viết hay lắm đó
Mình chờ chương mới nha
Cố lên
Mà Kuroko trong này tội dữ, chả lẽ mắt của Kuroko mãi mãi không nhìn được nữa hay sao? Làm ơn, đến cuối bạn để mắt Kuroko lành lại đi. Nhìn thế này không cam lòng TT^TT
^^ Cảm ơn bạn đã ủng hộ, nhưng mình chỉ là edit thui, ending thế nào bạn theo dõi rùi sẽ bik nhá ~
Mình sẽ cố gắng ra chương mới trong thời gian sớm nhất có thể ~ bạn đợi nha!
thế mà mình cứ tưởng bạn viết OwO” cố lên bạn nhé, mình ủng hộ hai chân hai tay luôn, miễn bạn không drop thì lâu thế nào mình cũng đợi được ^^ *lầm bầm* hay mình học làm editor nhỉ…..
À, cho mình xin làm ebook bộ này được không, tạm thời thì mình sẽ chỉ làm ebook của text thôi, vì mình thấy mọi người có vẻ thích đọc text hơn (và thật sự là bản thân mình cũng vậy), thật sự thì mình vật lộn suốt hôm qua mới làm xong cái ebook đầu tiên trong đời =.= link down thì không biết thế nào nhưng mình sẽ cố… nên bạn nếu có bản word của các chap thì share cho mình vào email Yui.Tsurata@gmail.com nhé, để mình đỡ mất công copy rồi paste. Cảm ơn bạn rất nhiều *cúi*
^^~ mình cũng muốn viết được như vậy nhưng tiếc là mình chưa đủ trình.
Về phần bản word thì như mình đã thông báo, sao khi làm hoàn mình sẽ share word ^o^ nhưng hiển nhiên là mình không share dễ dàng như vậy … mình đã thiết kế xong bảng mã cho bộ này rồi nên tất nhiên phải để các bạn phải thử sức làm ‘thám tử’ một chút … hì hì
Còn về việc trở thành edior thì … đây thật sự không phải là con đường dễ dàng. Vì là làm không công không lương nên sẽ có rất nhiều yếu tố và áp lực làm bạn không thể hoàn thành hoặc hoàn thành không tốt. ~> Làm reader chứ mà sung sướng nhắm đấy, đừng tự làm khổ mềnh.
…
Vậy thì…. công việc của mình là chờ + đợi thôi….
*le đặt gạch chờ*
^.^ Tks bạn đã ủng hộ ~ mình sẽ cố gắng hết sức ~
À mà bạn đừng buồn nhé. Mình không phải muốn dập tắt nhiệt huyết vừa bùng cháy của bạn nhưng thật tình làm cái này rất kham khổ a~ Nhưng nếu bạn cảm thấy mình có đủ nghị lực và khả năng thì cứ thử.