[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 5

[ Chương 5 | Chuốc rượu trút giận ]

Đường Mộ cuộn mình ở Đức ba năm, nhẫn tâm không trở về một lần nào, cho nên lần này trở về ngoại trừ bị người nhà thay nhau oanh tạc thăm hỏi, bạn tốt chơi từ nhỏ thân như anh em vừa nghe nói cậu về nước, cũng lập tức vây lại! Trừ khi xuất ngoại đi thăm cậu, còn không có đánh chết cũng đừng mong cậu sẽ chủ động trở về gặp anh em! Bất quá, người nhà cũng cậu bị đối đãi như vậy, nên không thể trông cậy khả năng thiếu gia cậu sẽ nể mặt anh em!

Vì vậy lúc cậu trở về, trước có người đem chuyện phiền phức quăng cho cậu giải quyết. Sau lại có người không có lòng tốt tìm tới cửa.

“Đường Mộ, ra ngoài, đi ăn.” Bạn thân cùng lớn lên Kha Tuân chọn chính xác thời gian, chuẩn xác thời điểm mà gọi điện.

Đường Mộ tiếp tục trợn trắng mắt, từ lúc về nước cậu chưa từng ngừng làm động tác này: “Ngày khác, tuyết đang rơi, không đi.” Cậu lạnh, không có hứng thú ra ngoài.

“Cậu không phải con gái, mới ở Đức vài năm mà ngay cả tuyết cũng sợ, vô tích sự!” Người này nói chuyện có vẻ rất thân thiết, bạn bè bình thường sẽ không nói chuyện như vậy.

Đường Mộ uể oải cởi giầy, lột áo lông, thuận tay kéo luôn khăn quàng cổ, từ từ bò vào trong chăn: “Cậu muốn nói sao cũng được, dù thế nào tôi cũng sẽ không ra ngoài.” Không biết cậu vì cái gì lại sợ lạnh như vậy, ở nhà, một ngày hai mươi bốn giờ, cậu nằm trên giường quấn chăn hết hai mươi mốt tiếng! Đây là kiên trì! Mọi người trong Đường gia đều biết thói quen này của cậu, chỉ cần nhiệt độ thấp hơn mười độ, cậu sẽ không xuống giường, lại càng đừng nói đến việc ra ngoài. Cho nên khi Đường Ngạo quăng cho cậu cục diện rối rắm mới khiến cậuthượng hỏa phừng phừng!

“Đường Mộ, cậu biến thành con gái rồi à, con bà nó, có cần nghiêm trọng như vậy không? Bước ra khỏi cửa thì sẽ bị lạnh chết sao hả?” Kha Tuân không còn biết phải nói gì! Đây là loại người gì a?

“Cứ vậy đi, tôi đang lạnh, cúp máy đây.” Ba năm hai câu liền cúp máy, ném điện thoại sang một bên, chui cả người vào trong chăn, chỉ để lộ một chút tóc ngoài mép chăn. Mặc dù phòng đã ấm trở lại, nhưng tay chân vẫn không ấm lên được. Tay chân cậu vốn dễ bị lạnh, chỉ cần ở bên ngoài lâu một chút, tay chân liền lạnh buốt. Mà mùa đông phương Bắc tuyết rơi không ngừng, càng khiến cậu hận không thể đánh chết lão thiên gia biến thái!

Thấy cuộc gọi bị ngắt, Kha Tuân phát hỏa! Tiểu tử này muốn bị đánh mà! Ấn số khác gọi đi: “Uy, Lâm Tử, tôi đến Đường gia bắt tiểu tử kia, các cậu đến chỗ cũ chờ đi, tiểu tử đó đang ngứa đòn! Cư nhiên sợ lạnh không đến!—— Được! Tôi biết rồi!”

Nói xong cất điện thoại, mặc kệ tuyết rơi phủ dày trên đường lớn, tên ngang ngược này phấn khích chạy thẳng tới Đường gia! Tốc độ xe đúng nghĩa không màn sống chết!

Đường thiếu gia đang tiến vào mộng đẹp, không hay biết hành động của mình đã khiến nhiều người tức giận!

Kha Tuân đến Đường gia, nói chuyện một chút với người trong Đường gia rồi mới lên lầu bắt người, đùa gì chứ, bản thân kích động đến nhà người ta bắt người, không đến chào hỏi người lớn trong nhà sao được? Người trong Đường gia vừa nghe đến phải đem cái tên lười biếng như con rắn ngủ đông kia ra khỏi nhà, liền một trăm hai mươi lần ủng hộ. Toàn thể Đường gia đều đã thương lượng tốt, sang năm nhất định phải chuẩn bị hôn lễ cho Đường tiểu Tứ, nhưng tiểu tử này cả ngày đều nằm trên giường như vậy, đến lúc đó kết hôn với ma sao? Cho nên đuổi cậu ra ngoài tìm đối tượng mới là việc khẩn cấp trước mắt.

Sau đó Kha Tuân liền hùng hổ lên lầu túm người trong chăn ra ngoài, còn kiêm luôn chức bảo mẫu giúp thiếu gia cậu mang giày mặc quần áo, không quan tâm đến ác ma Đường tiểu Tứ gia, mọi người trong Đường gia vui vẻ đưa tiễn cả hai xuất phát đến địa điểm tụ họp quen thuộc.

Đường Mộ bị lôi khỏi giường, mặc quần áo mang giày, đến khi bị nhét vào trong xe, đều không mở miệng nói một chữ nào, cậu chỉ thản nhiên híp mắt liếc Kha Tuân một cái, sau đó tựa vào ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần.

Kha Tuân có chút buồn bực, sao hôm nay người này lại tốt như vậy? Người này chính là cái loại có thù tất báo, có oán tuyệt không nương tay đúng tiêu chuẩn! Hôm nay bị làm sao rồi? Cùng nhau nháo loạn từ nhỏ đến lớn, Kha Tuân hiểu rất rõ việc người này sợ lạnh đến dở hơi, ở thời điểm khác thì không sao, chỉ khi đến mùa đông thì cậu gần như sẽ không ra khỏi nhà! Nếu có người không muốn sống muốn lôi thiếu gia cậu ra ngoài lúc trời lạnh, cậu nhất định sẽ liều mạng với người đó. Nhưng hôm nay cậu quả thực im lặng đến mức kỳ dị, thật sự, đây là chuyện từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng làm, nếu là lúc trước thì đã nhảy dựng lên tính sổ rồi, nhưng hôm nay quả thực kỳ dị đến cực điểm!

Đường Mộ mặc kệ người kia suy nghĩ cái gì, hiện tại cậu chỉ muốn im lặng nghỉ ngơi.

Sau đó hai người quen biết hai mươi mấy năm lần đầu tiên im lặng không nói chuyện, trong bầu không khí quỷ dị hai người mỗi người mang một tâm tư khác nhau cứ như vậy chạy tới điểm tụ họp thường ngày của bọn họ.

Xuống xe, Đường Mộ cũng không như thiêu thân mà lao vào ai đó làm loạn, cậu tự giác hướng chỗ cũ đi đến, Kha Tuân thấp thỏm đi theo sau. Đẩy ra cánh cửa phòng riêng sang trọng, mọi người đã sớm có mặt đông đủ.

“Uy! Đường Mộ, cậu đã tới, về mấy ngày cũng không nói mọi người một tiếng, nếu biết thì anh em đã sớm tụ họp rồi, cũng không đợi tới tận hôm nay mới hẹn.” Người nổi danh là ‘giao tế hoa’[1] Lâm Tử cười ôm người anh em ba năm không gặp.

“Đúng a, Đường Mộ, anh em chúng ta đã ba năm không gặp, tiểu tử cậu cũng vô ý quá rồi, trở về cũng không thèm lên tiếng.” Trong số bọn họ Trần Thác nổi tiếng là yêu vợ thương con, được xưng người đàn ông tốt thế hệ mới, ngoại trừ những lúc cùng anh em tụ tập, tên này sẽ không bao giờ rời khỏi vợ và con gái, bởi vì các nàng là “trực hệ gia thuộc”[2] của tập đoàn xã hội đen, chỉ có thể giữ trong nhà không thể làm gì khác hơn.

Đường Mộ cởi bỏ áo lông nặng nề, thân mật ôm từng người: “Đột xuất quyết định, vốn là không định trở về, do Đường Ngạo kết hôn nên bị người nhà rống trở về.” Thẳng đến lúc này cậu mới mở miệng, Kha Tuân thấy cậu lên tiếng mới dám đem tâm hồn đang treo ngược trên kia thả lại vào bụng, chém chết đại gia ngươi! Người này rất ít khi nhân từ như vậy! Xem ra ba năm ở Đức cậu đã thay đổi không ít.

“Thế nào, cuộc sống ba năm ở Đức của quỷ dương[3] có ổn không?” Người luôn độc miệng chính là Cảnh gia thiếu gia, tên này được làm Thái tử gia của tập đoàn nhưng lại không làm, tự nhiên chạy đến Học viện y khoa, làm cho ông già ở nhà tức giận đến độ cứ hai ba ngày lại uy hiếp sẽ cắt đứt quan hệ cha con, cuối cùng tên bất hiều này là tùy tiện nói bừa một câu: Sớm tốt!

Kết quả lời này truyền tới tai ông già nhà mình, tên này trực tiếp bị liệt vào danh sách cấm về nhà, mấy năm qua hai người cũng không cải thiện quan hệ cha con ác liệt.

“Chắc chắn là rất thoải mái rồi! Nhìn xem, nhan sắc trắng trẻo hồng hào!”

“Đại gia cậu biến đi! Của cậu mới gọi là nhan sắc, Tiểu Mộ Mộ của chúng ta phải nói là khí sắc.” Người nói những lời buồn nôn này chính là Âu Dương Hách năm nay đã ba mươi lăm, là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, hiện tại không gọi thiếu, mà kêu lão, bởi vì người này là ‘Tổng tự bối’[4] đáng thươngduy nhất trong số bọn họ bị buộc phải tiếp quản xí nghiệp của gia tộc. Nhưng Đường Mộ sợ nhất chình là gặp người này, vì vừa nhìn thấy, sẽ nghe được những cách xưng hô rất buồn nôn khiến người ta ớn lạnh.

Đường Mộ lấy rượu trên bàn, tao nhã đứng dậy, đi hết một vòng, rót đầy rượu trắng vào ly được đặt trước mặt mọi người, đúng vậy, trên tay cậu chính là rượu trắng năm mươi mấy độ, mỗi người một ly. Mọi người nhìn ly rượu trắng năm mươi mấy độ, nuốt nước miếng có chút khó khăn, chỉ mới bắt đầu, có cần phải vậy không a?

Đường Mộ rót hết rượu, liền mở tiếp hai chai nữa, vừa rót đến chỗ cậu thì chai thứ hai cũng vừa vặn trống không, cậu rất bình thản, cầm lấy chai rượu thứ ba, tự rót cho mình một ly đầy, nhíu mày: “Tôi qua năm sẽ trở về Đức, không biết khi nào mới có thể lại cùng tụ họp, hôm nay không say nhất định không bước ra khỏi cửa này nửa bước.” Cậu nói rất thản nhiên, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.

Mọi người ngồi trong bàn vừa nghe, lòng chấn động mắt trừng to, tức là phải uống say mới được sao? Uống! Không say sẽ không là đàn ông! Chém chết đại gia ngươi! Tiểu tử này từ trước đến nay chưa từng thoải mái như vậy, hôm nay nhất định phải bồi cậu tới cùng! Uống đến chết cũng đáng! Ai bảo quen biết hơn hai mươi năm hôm nay mới thấy tiểu tử này thực sự giống đàn ông!

Sau đó mấy tên ngốc liền thoải mái uống! Cảm tình thâm, một ngụm buồn! Cảm tình thiết, uống xuất huyết! Cảm tình đáo, mười chén trăm chén uống không say! Uống hết bạch tửu uống hồng tửu! Ngươi một ly, ta một ly, là huynh đệ thì uống! Hôm nay không say sẽ không về! Kết quả uống đến cuối cùng, tập thể tử trận!

Trong đó thảm nhất chính là Kha Tuân, cậu ta ba lần ra vào nhà vệ sinh, đừng nghĩ nhiều, cậu ta không phải uống quá nên mắc, mà là uống đến ói ra. Tên tiểu nhân Đường Mộ có thù tất báo kia chuốc cho cậu ta uống đến nôn, ói! Đến khi đã say đến bất tỉnh nhân sự Kha Tuân cũng chưa phát hiện ra Đường Mộ ở bên cạnh vẫn luôn tỉnh táo rót cho cậu ta uống, còn bản thân Đường Mộ thì sau ly thứ ba đã không uống giọt nào! “Đường Mộ, Kha Tuân làm cái gì chọc giận cậu rồi? Xuống tay ngoan độc như vậy?” Cảnh Trác nhìn Kha Tuân bị chuốc say gục trên bàn, hỏi.

Đường Mộ vẫn là thản nhiên cười: “Tôi đã nói, trời lạnh, không ra ngoài.” Kết quả cái tên không sợ chết này cư nhiên trực tiếp chạy đến lôi cậu ra khỏi giường, còn nghĩ cậu ở Đức ba năm đã biến thành người tốt?

Cảnh Trác nhanh chóng hiểu ra, nguyên lai tiểu tử này hôm nay là quyết tâm đem cái tên đã lôi cậu ra khỏi nhà chuốc cho chết trên bàn để hả giận!

“Cậu…… cậu là tên không có lương tâm, chúng tôi…… chúng tôi chỉ là muốn tụ họp……” Cái người bị chuốc say vẫn chưa bất tỉnh nhân sự kêu oan, tính tình người này chẳng thay đổi chút nào, vẫn tâm ngoan thủ lạt, tri thù tất giác như vậy.

“Tôi nói, trời lạnh, không ra ngoài, các người muốn tụ họp không biết chạy tới nhà tôi sao?” Nghe đi! Tiểu tử này cư nhiên còn muốn mọi người chiều theo ý mình?!

“Đường Mộ, cậu không đi làm xã hội đen quả thực rất uổng phí.” Thật sự, nhân tài như vậy gia nhập xã hội đen, nhất định là làm đại ca. Nói chuyện cưỡng từ đoạt lý, cậu nói sao thì phải làm vậy, giống như bọn họ kéo cậu đi tụ họp, chính là đã phạm vào thiên đại tội lỗi!

“Đường Mộ, tương lai cậu kết hôn, lão bà nhà cậu có khi bị cậu làm tức chết.” Tự tư tự lợi! Hoàn toàn lấy mình làm trung tâm, nam nhân như vậy, nữ nhân nào yêu cậu chính là bi kịch, gả cho cậu chính là xuống địa ngục!

“Thiết! Người như cậu ta còn có thể thú lão bà? Làm lưu manh cả đời đi!”

Kỳ thật bọn họ đều muốn biết tương lai Đường Mộ sẽ tìm loại người như thế nào để kết hôn, tính tình cậu như vậy, nữ nhân theo cậu thật sự chính là bi kịch.

Hơn nữa mấy năm qua chưa từng nghe tên này cùng người con gái nào phát sinh loại chuyện này, cậu chỉ tới gần duy nhất một người là người yêu anh trai cậu, kết quả cậu cùng người hiện tại là chị dâu của mình không giấu nhau điều gì, thậm chí còn có thể ôm cổ bá vai như anh em thân thiết! [ Đường Qua thì rất bực bội, vì anh ta cưới một người vợ chẳng khác nào một thằng con trai! Vợ mình cùng em trai ôm vai bá cổ, ngươi nói xem nếu ngươi là đàn ông ngươi có bực bội không? ]


[1] Giao tế hoa: người giỏi giao tiếp

[2] Trực hệ gia thuộc: con cháu đời kế, thế hệ tiếp theo

[3] Quỷ dương: giặc Tây

[4] Tổng tự phối: người đứng đầu tập đoàn – cấp lãnh đạo, ban quản trị

Author: Du Phong Nhi

1 thought on “[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 5

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *