[ Chương 4 | Cuộc gặp gỡ không vui vẻ ]
“Trầm Lãng, lại đây với nãi nãi.” Trầm gia lão thái thái cười tủm tỉm nhìn đại tôn tử.
Trầm Lãng ung dung thong thả lướt qua đám người, ngồi xuống bên cạnh lão thái thái: “Nãi nãi, người trở về lúc nào? Sao không nói cho ba mẹ con biết một tiếng?” Nói một tiếng thật tốt a! Nói trước một tiếng thì anh sẽ ở lại quân khu nhất định không trở về!
“Về đến lúc chiều nay, gia gia của con cũng định báo trước, nhưng bà không cho, như vậy cũng tốt! Có thể tạo bất ngờ cho con.” Đứa nhỏ này là do bà chăm coi từ nhỏ đến lớn, tuy rằng mấy năm nay ở trong quân đội, nhưng vẫn là đứa nhỏ tinh ranh nhất nhà! Nói ra anh còn chịu trở về sao?
Trầm Lãng không biết phải nói gì, hóa ra đây mới là người tàn nhẫn nhất nhà!
“Trầm Lãng, khi nào thì dẫn đối tượng về nhà cho gia gia và nãi nãi xem mặt đây, qua năm thì con cũng đã ba mươi ba, nên thành gia đi thôi! Lúc gia gia con bằng tuổi con bây giờ, Tứ thúc của con cũng đã biết đi rồi.” Lão thái thái cũng là một người chủ gia đình thẳng thắn! Tuyệt không quanh co lòng vòng.
“Đúng vậy, Trầm Lãng, đàn ông thành gia lập nghiệp, hiện tại nghiệp đã lập, nhưng gia còn chưa thấy đâu! Vấn đề này không thế chậm trễ nữa.” Lão gia tử xưa nay vẫn luôn theo ý lão thái thái mà phụ họa.
“Gia gia nãi nãi, không phải con không lo lắng vấn đề cá nhân, mà do con bận quá nhiều việc, căn bản không thời gian đi tìm!” Anh thật sự bận rộn, làm việc cả ngày đều quanh quẩn trong căn cứ quân đội, gặp toàn nam nhân, chẳng lẽ muốn anh cưới về cho Trầm gia một đứa cháu dâu là nam nhân sao?
“Ngươi hiện tại là Quân trưởng, chẳng lẽ ngay cả thời gian tìm đối tượng cũng không có?” Tưởng ông chưa từng làm việc trong quân doanh sao? Sẽ không biết trong quân đội bận rộn đến mức độ nào mà ngay cả thời gian tìm đối tượng cũng không có?
“Năm ngoái con chỉ được nghỉ một tuần, gia gia.”
“Thật không?” Năm trước thật sự rất ít khi nhìn thấy đứa nhỏ này.
“Người có thể đi hỏi Lâu Tư lệnh.”
“Được rồi, vậy năm nay cũng không bận đến vậy đi!”
Phòng khách chỉ có tiếng hai người, còn lại đều ở một bên nhìn, cũng phải thôi, nhân vật chính của đại hội đàm đạo này chính là cái người năm nay đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn độc thân kia! Lại còn khiến cho cả đám tiểu bối học theo! Trầm Cách cũng đã ba mươi, vấn đề hôn nhân đại sự thì vẫn cứ treo đó!
“Nhưng gia gia, người biết con ở trong quân đội mỗi ngày chỉ tiếp xúc toàn nam nhân, con tìm cháu dâu cho người ở đâu đây?” Trầm Lãng cũng không lo lắng, nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn!
“Vậy tìm một nam nhân về làm cháu dâu đi.” Lời này được nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng!
Đây là ý gì? Có cần phải dùng cách điên cuồng như vậy không a?
Lão gia tử bình tĩnh nhìn Trầm Lãng liếc mắt một cái: “Mười mấy năm trước, chính ngươi nói tương lai sẽ không cưới nữ nhân về làm vợ, rất phiền toái không phải sao!”
Mọi người đỡ cằm!! Lão thiên a! Lão gia tử không phải già rồi quẫn trí đi!
Trầm Lãng cười! Ý cười không còn đạm nhạt!
“Gia gia, đây chính là người nói .” Đợi hơn mười năm chính là chờ những lời này.
Lúc này đây mọi người không phải đỡ cằm mà là ngất tập thể! Lão thiên gia! Vị Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Trầm gia cư nhiên là——!
***
Đường Mộ nhìn tư liệu đã được mã hóa trong tay, khinh bỉ vô số lần. Cái tên anh trai Đường Ngạo kia chỉ biết áp bức cậu, bản thân thì bỏ đi du lịch, đem hết mọi việc trong tay ném cho cậu, còn vui vẻ ký tên ở dưới là anh trai yêu dấu!
Chuyện quan trong như vậy mà cũng dám giữa chừng đổi người! Không sợ gánh không nổi trách nhiệm sao!
Nhưng nhìn nửa ngày, cậu vẫn quyết định đi, chậm trễ chỉ càng thêm khó giải quyết.
Kéo chặt áo lông vừa mua, cậu vẫn cảm thấy lạnh, sao lại lạnh như vậy chứ? Cậu ghét trải qua những ngày đông, đặc biệt là mùa đông phương Bắc! Cứ đến đông thì ngoại trừ những lúc quấn chăn nằm trên giường, khoảng thời gian còn lại cậu đều cảm thấy lạnh!
“Đường tiên sinh, chúng ta có đi không?” Tài xế nhìn người nửa ngày không có phản ứng, rốt cục mở miệng hỏi, thiếu gia người ở trong này khinh bỉ tư liệu trong tay cũng đã nửa giờ rồi, hôm nay trời rét lạnh, phải chờ tới khi nào a!
Đường Mộ ngẩng đầu nhìn nhìn người tài xế: “Đi thôi!” Cậu ghét nhất là giao thiệp với mấy lão quân nhân trong quân đội, vẻ mặt lúc nào cũng giống như bị người thiếu tiền không trả còn không thì mang vẻ mặt poker face, nhìn thấy liền khó chịu!
Cuối cùng đoàn xe cũng ra khỏi cửa lớn nhà xưởng, đoàn xe chạy rất chậm, nhìn bề ngoài, có đoán đến chết cũng không đoán được bên trong xe chứa cái gì.
Trầm Lãng đợi hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thấy được đoàn xe anh phải đón, do mấy vị nữ nhân trong nhà quá khủng khiếp, anh phải sống chết trốn ra khỏi cửa. Nếu không phải chịu không nổi sự oanh tạc của người trong nhà, anh cũng sẽ không tự mình đi chịu khổ! Anh hiện đang trong thời gian nghỉ phép, nhưng vì bị bức hôn mới phải chạy đến đây! Ai bảo anh giấu người trong nhà suốt mười mấy năm làm gì? Hiện tại cả đám người đồng loạt bạo phát, thật sự là đỡ không nổi, bất quá hoàn hảo, ba mẹ không có tức giận đến mức chôn sống anh! Đàm luận hai ngày, bọn họ quyết định tôn trọng tính hướng của anh, không áp bức anh phải cưới một người con gái về nhà.
Điều khiến anh chịu không nổi nhất chính là, đám người trong nhà hiếu kỳ đến độ có thể đem em dâu biến thành phế tích Phi Châu, chẳng những không bài xích anh đồng tính tính hướng, còn tìm hiểu loại hình anh thích, chuẩn bị giúp anh tìm một đối tượng.
Bị phiền đến không thể phiền hơn, anh lấy cớ công sự trốn khỏi nhà tìm chút yên tĩnh, vừa lúc Quân đoàn của anh phải tiếp nhận một lô trang bị mới, anh liền tâm huyết dâng trào, tự mình chạy tới thay cấp dưới làm việc.
Kết quả phải đợi hai tiếng đồng hồ mới thấy người và xe, người này nên bị sa thải, một chút hiệu suất cũng không có!
Đường Mộ tại địa điểm được báo trước tìm thấy biển số xe đã được cung cấp, bảo tài xế dừng lại, cậu xuống xe đi xác nhận, chuyện này không thể sơ suất, cậu cũng không muốn ngồi không ăn ba bữa.
Trầm Lãng nhìn thấy người vừa xuống xe, có chút sửng sốt, người này không phải người trong tư liệu? Như thế nào lại đổi người?
Đường Mộ tiến đến gõ lên kính xe, Trầm Lãng quay kính xuống, nhìn thấy vẻ mặt lãnh ý của người đứng ngoài cửa xe, anh chau mày, người này rất có sức hấp dẫn!
Đường Mộ nhìn thấy Trầm Lãng cũng sửng sốt, không phải đã nói là một ông chú trung niên sao? Như thế nào lại trẻ tuổi như vậy?
“Tôi là Đường thị Đường Mộ, xin hỏi anh là…?” Cậu lễ phép mở miệng hỏi.
“Tôi là người phụ trách tiếp nhận, người bàn giao không phải là Đường Ngạo sao? Như thế nào lại đổi người mà không báo trước?” Trầm Lãng có chút nghi hoặc hỏi, tư thái bất giác lộ ra sự uy nghiêm của quân nhân.
“Các ngươi chẳng phải cũng đổi người mà không báo trước sao? Xin hỏi tôi có thể yên tâm được sao?” Đường Mộ thản nhiên hỏi lại.
“Mã xác nhận?” Người này tính tình không tốt, đây là ấn tượng đầu tiên người này để lại trong mắt anh.
“Quân đoàn pháo binh cấp cao C có bao nhiêu khẩu pháo?”
“Ba khẩu rưỡi.”
Đường Mộ vừa nghe xong liền quay đi, trở lại đoàn xe vận chuyển hàng. Liếc cũng không thèm liếc một cái, ấn tượng đầu tiên người này đem đến cho cậu chính là rất kém cỏi, là con heo tự cho mình là nhân tài, thái độ đó khiến cậu nổi giận! Cậu cũng đã phát hỏa mấy ngày nay rồi, không cần chọc cậu. Nói câu đầu tiên đã làm cậu khó chịu, câu thứ hai liền khiến cậu bực bội! Tham gia quân ngũ thì có thể có thái độ như vậy sao, dân thường như cậu không chấp nhận cái thể loại này.
Trầm Lãng nhìn, nhíu mày, tính tình thật ngang ngược! Hẳn là thiếu gia Đường thị! Cậu ấm bị chiều hư. Tính tình có chút đáng sợ, nhưng, bộ dáng tức giận nhìn rất thú vị.
Trầm Lãng lái xe dẫn đường, anh biết vị tiểu thiếu gia kia sẽ theo kịp, Đường thị sẽ không tùy tiện tìm một người đến bàn giao vật tư quan trọng như vậy, cậu phải là người có khả năng khiến Đường thị yên tâm giao phó trách nhiệm, chứ không chỉ là một thiếu gia ham chơi tính tình nóng nảy.
Xe tải chạy thẳng đến kho vật tư của Quân đoàn, nhìn kỹ từng người khiêng vật tư trang bị xuống xe, kiểm kê đảm bảo không có hư tổn, Đường Mộ đối chiếu danh sách, xác nhận không có sai xót.
“Ký tên.” Cậu lạnh lùng nhìn người tư thái cao ngạo, biểu tình rất không kiên nhẫn.
Trầm Lãng cũng không để ý, tiếp nhận văn kiện cậu đưa, nhíu chặt đôi mày thẳng, tư thái lại trở nên uy nghiêm: “Xác nhận là không có vấn đề gì chứ?”
“Vâng! Xác nhận là không có vấn đề!” Quân binh đứng nghiêm rất chuẩn mực, chẳng khác gì duyệt binh Quốc khánh! Ai bảo người đứng ở trước mặt bọn họ là Quân trưởng tối cao của Quân đoàn C chứ!
Trầm Lãng gật đầu, ký tên mình lên văn kiện, rồi đưa trả lại. Anh cũng không nhìn Đường Mộ: “Chuyển một số súng lục đến Sư đoàn T, giao cho La Sư trưởng.” Anh đứng ở kho vật tư thản nhiên ra lệnh.
“Vâng!” Quân binh nhận được mệnh lệnh lập tức thi hành.
Đường Mộ sững sờ, người này rốt cuộc là loại người nào, cư nhiên có thể tùy ý phân phối vật tư?
Điều cậu thắc mắc rất nhanh được giải đáp. Một người đàn ông trên vai mang quân hàm hai gạch bốn sao bước nhanh đến.
“Quân trưởng! Ngài ở đây thì tốt quá, ngài mau đi đi, Đại quân khu truyền lệnh xuống! Muốn ngài đích thân nghe điện thoại!”
Dường như chỉ trong chớp mắt, có thể thấy được trên người người đang mặc thường phục kia có chút uy phong của một người có uy quyền.
“Là Lâu Tư lệnh sao?” Dáng người anh nghiêm trang chính trực, là sự chính trực đặc biệt của quân nhân.
“Vâng! Điện thoại của ngài không liên lạc được, chúng tôi định gọi cho Trầm tư lệnh thì nghe cảnh vệ nói, ngài đúng lúc đang tiếp nhận trang bị ở đây.” Người đàn ông kia rất sốt ruột, nhưng khi thấy anh thì bình tĩnh đi nhiều.
Đường Mộ sửng sốt, Quân trưởng?! Người này là Quân trưởng?! Theo cậu biết, Quân trưởng là chức vụ quân sự cao nhất trong Quân đoàn, đảm nhiệm chức vụ Quân trưởng Quân đoàn, quân hàm ít nhất phải là quân chức Thiếu tướng! Người này nhìn không quá ba mươi lăm cư nhiên đã là Thiếu tướng cấp bậc Quân trưởng?! Cũng quá khó tin đi!
Trầm Lãng quay đầu: “Tiểu Triệu, chút nữa cậu dẫn đường đưa bọn họ ra ngoài.” Nói xong cũng không đợi mọi người kịp phản ứng, liền cùng vị Đại tá kia rời khỏi kho vật tư.
“Vâng! Quân trưởng!” Quân nhân được gọi là Tiểu Triệu trên vai cũng đã có hai gạch hai sao!
Đường Mộ cười cười, trách không được lại có tư thái cao ngạo, nguyên lai là có bối phận như vậy! Nhưng cậu vẫn không thích người này!
Trở về phải thu thập cái tên anh trai Đường Ngạo không chút yêu dấu kia, bản thân đã kết hôn trễ, còn chạy đi hưởng tuần trăng mật! Chỉ còn mấy ngày cuối năm cũng khiến cho cậu cảm thấy ấm ức! Năm nay cậu đã rất bực bội, chuyện này chẳng khác nào là châm thêm dầu vào lửa! Mùa đông chết tiệt! Tuyết rơi không ngừng!
Đường Mộ rời khỏi kho vật tư, trực tiếp lên xe, cuối cùng cũng xong việc, mặc dù có chút khó chịu không vui.
Sang năm phải trở về Cologne thôi! Cậu không phải sính ngoại, cậu thật sự thích hoàn cảnh nơi đó, ít nhất nơi đó không có không khí rét lạnh mà cậu ghét, không có tình trạng bão tuyết mà cậu không ưa. Cũng không có những ngày hè nắng chói chang mà cậu không thích.
1 thought on “[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 4”