Thanh Mai Túy
Chương 40
Lạc Ngọc Minh càng luống cuống hơn, thở cũng không dám, hơn nửa ngày mới run rẩy hỏi: “Y thế nào?” Hắn là thực sự sợ hãi, một năm trước đã nếm được cảm giác hai người yêu nhau cách biệt âm dương, tuy lúc đó là Sở Tiêu Vi bày chuyện gạt hắn, nhưng loại đau đớn này hắn không muốn lại phải chịu một lần nữa.
Tần Xương Thần rời tay khỏi cổ tay Sở Tiêu Vi, nặng nề thở dài: “Phế rồi.” Ý vị thâm tường liếc mắt nhìn người đang thất hồn lạc phách, nói tiếp, “Hai mươi bảy năm khổ luyện chỉ còn hai thành công lực.”
“Không có cách nào nữa sao?” Cùng là người trong võ lâm, Lạc Ngọc Minh sao lại không biết phế võ công nghĩa là gì. Nhớ lại ban đầu hắn bị Sở Tiêu Vi cấm chế công lực, mỗi ngày như một phế nhân đã khiến hắn rất thống khổ.
Tần Xương Thần lắc đầu, kết cục đã định, gã cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Đi tới trước giường ngồi xuống, tay xoa lên khuôn mặt tái nhợt đến đau lòng người vì mất máu của người nọ. Người đang mê man kia trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, không có đau đớn cũng như vui vẻ.
“Bao giờ y có thể tỉnh?”
“Để xem vận mệnh của y đi.”
Câu trả lời ba phải như thế thật dằn vặt người ta, Lạc Ngọc Minh bỗng nhiên cảm giác thở không nổi. Tiêu Vi, ngươi sẽ không cứ như vậy ngủ mãi mà không tỉnh chứ, ta phải làm sao đây.
Tỳ nữ ôm hài tử đã tắm rửa sạch sẽ, bọc trong tã lót giao vào tay Lạc Ngọc Minh. Đứa bé nho nhỏ, xấu xấu, giống như Sơ nhi hai năm trước, nhưng lại không giống Sơ nhi tràn đầy sức sống liên tục khua cánh tay bé mập mạp khi đi. Mắt nó nhắm thật chặt, chỉ có hơi thở yếu ớt cùngvới ngón tay thỉnh thoảng động đậy tỏ rõ sinh mệnh nhỏ bé này vẫn đang tồn tại
Đều là lỗi của ta. Lạc Ngọc Minh bỗng nhiên phát điên tự trách, nếu không vì chính mình tùy hứng, nếu không vì chính mình ích kỷ, nếu không vì mình tự cho là đúng sự tình thế nào lại biến thành cái dạng này ── một người tại trên giường hôn mê không biết khi nào tỉnh, một người yếu ớt đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể yểu mệnh.
Tần Xương Thần ôm đứa bé qua: “Ta mang hài tử xuống phía dưới điều dưỡng, ngươi trông nom giáo chủ đi.” Vừa mới quay người, gã lại ngừng bước, nói: “Có một câu không biết có nên nói hay không?”
“Ngươi nói đi.” Đáp lại rành mạch người bên cạnh, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Sở Tiêu Vi ở trên giường.
“Giáo chủ thái độ làm người mặt ngoài ôn tồn, kỳ thực thích làm việc độc lập. Ban đầu y phong bế võ công của ngươi, dùng con trẻ áp chế ngươi ở lại Thanh Mô Sơn này, là y sai, xem y hiện tại bị ngươi làm cho khổ nhiều như vậy, ngươi tha thứ y đi. Từ nay về sau, y chính là phế nhân, đánh không lại ngươi, tranh không hơn được ngươi, Lạc thiếu hiệp… ngươi có thể nhường thì nhường y một chút đi.”
“Chuyện trước đây, ta đã buông xuống từ lâu; sau này, ta sẽ ở cùng y. Y tỉnh cũng tốt, không tỉnh cũng được; võ công cao cường cũng tốt, công lực không còn cũng không sao, ta không đi cũng không giận.”
Trong mắt Tần Xương Thần có ánh nước chợt hiện, không nói thêm nữa, ôm hài tử lặng lẽ lui ra ngoài. Có tỳ nữ đến sửa sang lại phòng một chút, tay chân lanh lẹ đổi qua đệm giường. Lạc Ngọc Minh tự mình lau thân thể cho người trên giường, dùng khăn thật mềm ngâm nước ấm, động tác lau thật dịu dàng từng tấc một trên cơ thể Sở Tiêu Vi, từ khuôn mặt, thân mình rồi cả hậu huyệt không thành hình ở hạ thể, không bỏ sót chỗ nào. Động tác cẩn thận tỉ mỉ. Lau xong, Lạc Ngọc Minh leo lên giường, ôm con người thiếu sức sống đấy vào lòng.
Tần Xương Thần ôm hài từ vừa sinh ra vào phòng của Sơ nhi, hắn biết Hương Sấn ở nơi này.
Sơ nhi đang ở cạnh Hương Sấn ầm ĩ đòi gặp cha, Hương Sấn không cho, nhìn thấy Tần Xương Thần liền dời mục tiêu.
“Ta muốn gặp cha, Hương tỷ tỷ xấu, không cho ta gặp cha.”
“Suỵt ── Sơ nhi chớ ồn, giáo chủ mệt, đang ngủ. Tiểu đệ đệ của ngươi cũng đang ngủ, ngươi có muốn nhìn nó một chút hay không.”
Tiểu hài tử hai tuổi lập tức ngậm miệng, gật đầu hai cái, hẳn là không dám mở miệng nói “Muốn”. Tần Xương Thần cười cười, quả nhiên trẻ con dễ gạt.
“Sơ nhi phải ngoan, không nên đánh thức đệ đệ.” Thấy đối phương lại biết nghe lời gật đầu, Tần Xương Thần đem đứa bé đặt trên giường, lại nhấc cả Sơ nhi lên.
Sơ nhi mắt mở to không chớp, hơn nửa ngày mới sợ hãi đưa một ngón tay ra, chạm thử gò má của tiểu đệ, lại như kinh hoảng lập tức lùi về. Đứa bé được quấn trong tã lót bĩu môi, ngón tay giật giật lại không có động tác.
Cuối cùng Sơ nhi cũng bĩu môi, nói một câu: “Nó thật xấu.”
Hai người lớn ở một bên cười thầm, đứa trẻ nhỏ như vậy đã nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn ánh mắt của hắn thật sự là rất thích thú. Hương Sấn nói: “Sơ nhi mới đầu so với đệ đệ còn xấu hơn này, bây giờ còn nói ai khác xấu.”
“Ta chạm nó, nó vì sao không động?”
Tần Xương Thần: “Nó còn quá nhỏ không động đậy được, Sơ nhi ngươi là ca ca, sau này nhất định phải bảo hộ đệ đệ thật tốt.”
“Dạ” Tiếng trẻ non nớt vang lên, nhưng tràn đầy kiên định.