Thanh Mai Túy
Chương 38
Thời gian từng chút trôi đi, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, Sở Tiêu Vi vẫn đang vùng vẫy trên giường. Tần Xương Thần vẫn đang theo dõi, không thấy dấu hiệu đứa bé sắp ra, đành để Sở Tiêu Vi nghỉ ngơi một chút, dưỡng chút khí lực. Lạc Ngọc Minh giúp y thay chiếc áo đã ướt đẫm trên người, lau khô mồ hôi và máu, lại cho hạ nhân đổi đệm giường bị nhiễm huyết. Vừa ôm người mới tắm rửa thả xuống giường lại, Hương Sấn bế tiểu thiếu chủ tiến đến, nói với Lạc Ngọc Minh: “Tiểu thiếu chủ nháo đòi gặp giáo chủ.”
Lạc Ngọc Minh tiếp nhận hài tử, đặt bên Sở Tiêu Vi, Hương Sấn liền lui ra ngoài.
“Tiêu Vi, Sơ nhi tới, nhìn xem con của chúng ta.”
“Cha” Sơ nhi nhào tới trên người Sở Tiêu Vi, dùng bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mập mạp xoa xoa mồ hôi trên trán y, “Tỷ tỷ nói, cha sinh tiểu đệ đệ cho Sơ nhi.”
Sở Tiêu Vi gian nan nở một nụ cười, “Đúng, Sơ nhi không phải nói muốn tiểu đệ đệ sao.”
“Vâng!” Bé gật đầu một cái, lại nói: “Cha rất đau có đúng không? Tỷ tỷ nói, nam tử hán không sợ đau, Sơ nhi chính là nam tử hán.”
“Ừ, Sơ nhi của cha thật ngoan, thật nghe lời. Cha cũng là nam tử hán, không sợ đau.”
“Tỷ tỷ còn nói, đau xong rồi sẽ không đau nữa.”
“Ừ ── ưm ──” Một cơn đau bụng thình lình nhảy tới khiến cho Sở Tiêu Vi không nói được nữa.
Tần Xương Thần: “Hài tử có động tĩnh rồi, lại cho giáo chủ uống thuốc trợ sản.”
Lạc Ngọc Minh: “Sơ nhi ngoan, cùng tỷ tỷ ra bên ngoài chờ nha.” Nói xong đem con nhỏ giao cho Hương Sấn, lại đút cho Sở Tiêu Vi chút thuốc.
Phản ứng lần này rất lớn, thuốc vừa uống xong, cơn đau đến phiên giang đảo hải trong bụng cuồn cuộn dâng lên, hài tử động rất lợi hại, nhưng một tấc cũng không xuống. Sở Tiêu Vi ngưỡng đầu về phía sau, há miệng, hớp lấy từng hớp không khí như cá rời nước. Đau đớn khiến y hít thở cũng không nổi, trước mắt bóng tối bao trùm, lại bị đau nhức kéo tỉnh trở lại. Trong lúc mê muội tranh sáng tranh tối, y nghe được hai người kia nói chuyện.
“Tình huống thế nào? Hài tử lúc nào có thể ra?”
“Ngươi thử kêu giáo chủ cố sức.”
“Tiêu Vi, ngươi nghe được không, dùng sức đi, con của chúng ta muốn ra ngoài.”
“Ta ── không có ── khí lực, Ngọc ── Minh, ta thực sự không được, ta ngày hôm nay ── không ── qua được ── kiếp ── này.” Lăn qua lăn lại đã vài canh giờ, đã xuất huyết, còn vã mồ hôi đầm đìa, hơn nữa tình hình không có tiến triển, Sở Tiêu Vi hiện tại cả nói cũng chẳng còn hơi sức.
“Không cho ngươi nói như vậy, thiên hạ có cái gì là Sở Tiêu Vi ngươi không làm được, ngay cả lấy lòng ta, ngươi muốn còn được. Ta không cho ngươi nói như vậy, ngươi cố lên, nhất định phải cố lên. Như lời Tần Xương Thần đã nói, nhất định phụ tử sẽ bình an. Chờ ngươi sinh hài tử này xong, đặt cho nó họ Sở ── Tiêu Vi, Tiêu Vi, mở mắt ra, ta vẫn luôn ở bên ngươi ── “
Hạ thân Sở Tiêu Vi bắt đầu có một chút dịch thể trong suốt chảy ra, Tần Xương Thần biết là vỡ nước ối, đến lúc rồi. Cho người bưng tới một chén thuốc bổ sung thể lực, đút y nuốt vào, Sở Tiêu Vi có chút tinh thần hơn. Lại cầm ngân châm cắm trên người y rút ra, châm vừa rời thì có một cỗ lớn máu hoà lẫn nước ối mạnh mẽ chảy ra. Đem hai chân Sở Tiêu Vi mở lớn ra, Tần Xương Thần ngẩng đầu nhìn hai người nói: “Hài tử phải mau mau sinh ra. Giáo chủ, giống hai năm trước sinh tiểu thiếu chủ, theo nhịp của ta. Hít vào ── thở ra ── dùng sức ── “
“A ── a ── “
“Khí hội ở ‘Trung Quản’, dùng sức ── “
“A ── “
“Lại xuống ‘Thuỷ Phân’── “
“A ── ta không được, ta thực sự không được, ta không có sức nữa, Ngọc Minh, Ngọc Minh ── a ── “
Lạc Ngọc Minh: “Lại dùng sức một chút, thử một lần nữa, đây là con của chúng ta, ngươi nếu như không cố gắng nó sẽ không ra được. Tiêu Vi, ta cùng ngươi, ở bên ngươi cùng con, cố sức, ngươi nhất định làm được.”
Sở Tiêu Vi lại một lần nữa cong lưng, dùng hết khí lực lần nữa đẩy thai nhi trong bụng, sau đó kiệt sức rã rời nằm trên giường, yếu ớt hít lấy không khí.