| Phiên ngoại – Vì Em Không Xứng |
Thích Phong x Bạo Bạo Long
(4)
Thích Phong cùng Hạ Gia Uy song song trúng tuyển vào đội bóng rổ của trường, ngày đầu tiên báo danh, huấn luyện viên sắp xếp người mới cùng người cũ thi đấu luyện tập, mục đích là quan sát đặc điểm của mỗi người.
Trận đấu bắt đầu chưa đến một phút, Thích Phong vừa dẫn bóng qua khỏi trung tuyến[1], đã bị Hạ Gia Uy cướp lấy, Thích Phong hoàn toàn không ngờ được Hạ Gia Uy sẽ cướp bóng của mình, trơ mắt nhìn cậu dẫn bóng đi.
Thành công cướp bóng cản đuôi, Hạ Gia Uy mới hớn hở được một chút liền ngây người, kế tiếp phải tấn công phía nào?
Huấn luyện viên thổi còi, “Số 14 em làm gì vậy hả?”
Trong ngoài sân đều cười vang, Hạ Gia Uy xấu hổ vỗ trán, cậu hoàn toàn quên mất hiện tại mình và Thích Phong là cùng một đội, hai người bọn họ làm đối thủ suốt sáu năm, ngay cả khi tan học cũng vẫn chơi một đối một, đã sớm trở thành phản xạ có điều kiện.
“Ai, thói quen a thói quen,” Hạ Gia Uy một bên đánh trống lảng, một bên chuyền bóng lại cho Thích Phong, còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Tiễn Thành, kẻ đang cười đến đau bụng, bò trên đất không ngồi dậy nổi.
Trận đấu tiếp tục, lần này Hạ Gia Uy thông minh hơn, cũng không thể lại tự làm mình mất mặt. Rất nhanh cậu ở dưới rổ giành được vị trí thuận lợi, chờ Thích Phong truyền bóng cho cậu, nhưng hắn lại đưa mắt ra hiệu cho Tiễn Thành, Tiễn Thành hiểu ý, lập tức chạy khỏi vị trí nỗ lực thoát khỏi cầu thủ phòng ngự.
Hạ Gia Uy thầm giận, vị trí của mình tốt hơn Tiễn Thành, Thích Phong căn bản là trả đũa!
Bên ta bắt được ánh mắt của Thích Phong, đương nhiên đối thủ cũng dễ dàng thấy được, nên ngay cả những người đang phòng bị Hạ Gia Uy cũng chuyển hướng phòng ngự.
Thích Phong chuyền bóng, nhưng một giây trước khi chuyền, hai tay giữ bóng đột nhiên xoay chuyển một góc rất khó nhận thấy, động tác này nhỏ đến nỗi mọi người trên sân đều không chú ý đến, duy chỉ có Hạ Gia Uy là để vào mắt.
Cậu đột nhiên nhớ tới, có một lần giữa trận đấu, Thích Phong ngay trước khi chuyền bóng thì dùng lực xoay bóng, thế nên nguyên bản mọi người đều nghĩ bóng sẽ được chuyền cho A, nhưng khi chạm đất thì đột nhiên chuyển hướng, bật đến tay B, làm cho đội Ha Gia Huy trận đó hoàn toàn bị đánh bại.
Thích Phong làm ra tư thế rồi chuyền bóng, bất quá trong khoảng khắc xẹt điện này, một đoạn ngắn quá khứ chợt hiện trong đầu Hạ Gia Uy, đồng thời cậu theo bản năng bước sang trái một bước, bóng không sai không lệch bật đến tay cậu, Hạ Gia Uy trực tiếp nhảy lên, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ.
“Quá đẹp!” Tiễn Thành kiềm lòng không được gào lên, vừa rồi cậu ta cũng là bị Thích Phong lừa…
Hạ Gia Uy chạy đến còn nhanh hơn tiếng gào của Tiễn Thành, nháy mắt đã ở trước mặt Thích Phong, giơ cao một tay.
Thích Phong có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn giơ tay cùng cậu đánh một cái, đây chính là cái đập tay chúc mừng đầu tiên của hai người trên sân bóng.
Tiếp đó, biểu hiện của hai người minh chứng trọn vẹn cho câu ‘đối thủ tốt nhất cũng là đồng đội tốt nhất’, sáu năm đối chiến tích luỹ từng chút, khiến hai người đối với hành động thói quen của nhau đều rõ như lòng bàn tay, thường thì một ánh mắt hay một động tác cũng có thể hiểu được ý đồ của đối phương.
Cách Thích Phong chơi bóng cũng giống như con người hắn, tâm tư kín đáo, rất giỏi nắm bắt đại cục, mỗi lần chuyền bóng cho Hạ Gia Uy đều rất đúng lúc. Có Thích Phong hỗ trợ, Hạ Gia Uy như hổ thêm cánh, ra vào khu vực dưới rổ của đối thủ như chỗ không người, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, còn dẫn trước điểm số, khiến các đàn anh không dám khinh thường.
Tuy rằng cuối cùng đội năm nhất vẫn thua trận đấu luyện tập, nhưng biểu hiện của hai người đều được cả đội nhất trí công nhận.
Hạ Gia Uy cùng Thích Phong lần đầu tiên ở trên sân hợp tác, ăn ý đến bất ngờ, lúc đi tắm, Hạ Gia Uy còn chủ động đề nghị giúp Thích Phong chà lưng.
“Uy, sao cậu phơi nắng thế nào cũng không đen vậy?” Hạ Gia Uy vừa chà lưng vừa cùng Thích Phong nói chuyện phiếm.
“Cậu ganh tị?”
“Xì, tôi ganh tị với cậu làm gì, da dẻ trắng mềm, y như con gái!” Hạ Gia Uy ở phía sau khoe một chút hai bắp tay của mình, “Con trai phải phơi nắng cho da ngăm đen sáng bóng như tôi mới đúng!”
Thích Phong cười khẽ một tiếng, Hạ Gia Uy lúc này mới kịp phát giác mà phản ứng lại, người trước mắt có giống con gái hay không chính mình là người hiểu rõ nhất, Thích Phong xuất thân con nhà võ đã từng dùng một bàn tay đánh ngã cậu, tuy nói mấy năm nay cậu ở đạo quán luyện tập không ít, nhưng vẫn là bại tướng dưới tay Thích Phong, ngoại trừ vấn đề chiều cao thì đây là chuyện khiến Hạ Gia Uy ão não nhất.
“Tôi không tin, không người nào là hoàn mỹ, tôi nhất định có phương diện nổi trội hơn cậu!”
“Thật không?” Ngữ khí Thích Phong giống như hoàn toàn không đem cậu để vào mắt.
“Hừ” Hạ Gia Uy khó chịu rầm rì hai tiếng, ý nghĩ chợt lóe, “Có rồi, lão nhị của tôi nhất định lớn hơn của cậu!”
Cậu tự hào nói mà ưỡn hông ra, so độ thô to cùng chiều dài luôn là chủ đề muôn thuở của đám con trai. Một người con trai so với một người con trai khác bất luận là ưu tú hơn bao nhiêu, chỉ cần ở phương diện này thua, thì hắn chính là thua, Hạ Gia Uy không phải lần đầu cùng người khác so, hơn nữa cậu một lần cũng chưa từng thua.
Thích Phong quay đầu liếc nhìn một cái, cười cười không rõ ý định, xoay người tiếp tục lau bọt bong bóng trên người.
Không dám so sao, Hạ Gia Uy trong lòng đắc ý, nhưng cậu cũng không nói gì thêm, khoảng thời gian này cậu hoàn toàn không muốn đánh nhau nữa!
“Tôi tắm xong rồi, cậu cứ tiếp tục đi,” Thích Phong cũng không chờ cậu, bưng thau nước đi ra ngoài.
Hạ Gia Uy chính là chờ đợi khoảnh khắc hắn xoay người, nhãn thần đã sớm tập trung vào vị trí ‘mục tiêu’ sẽ xuất hiện, một lát sau cậu liền trừng lớn hai mắt.
Thích Phong đã rời khỏi phòng tắm, Hạ Gia Uy lúc này mới lấy lại tinh thần.
Mẹ nó, tên khốn đó không có phương diện nào kém mình sao!
※
Khu huấn luyện thuộc khoa thể thao truyền thống của học viện thể thao Lạc Minh gần đây xuất hiện một tin đồn, mỗi khi đến giờ học của lớp nhu đạo, đều có một nam sinh lén lút ở ngoài rình coi.
Khu huấn luyện của trường luôn mở cửa, người ngoài trường cũng có thể vào tham quan, nhưng hết lần này tới lần khác có người giữa ban ngày mặc nguyên một bộ đồ đen, trùm khăn đeo kính râm, ngồi xổm trước cửa sổ lén lút nhìn người bên trong tập luyện.
“Lại đi rình mò à, Bạo Bạo Long,” Thích Phong vỗ vai bắt chuyện với cậu một cách rất hiển nhiên.
Hạ Gia Uy hoảng hốt, ”Tôi nguỵ trang hoàn mỹ thế này, cậu làm sao nhận ra được?”
Thích Phong nghiêm túc đánh giá cậu, ”Ừm, đại khái là do quá mức hoàn mỹ đi….” Từ đầu đến chân, ngay cả phần da lộ ra ngoài cũng đen, nếu ban đêm ra ngoài, y phục dạ hành cũng không cần, trực tiếp khỏa thân chạy là được.
Xem ra mình phải mua một cái khẩu trang, Hạ Gia Uy âm thầm hạ quyết tâm.
Kỳ thật nhiệt tâm đối với nữ nhu đạo là động lực thúc đẩy Hạ Gia Uy hướng tới quán quân giải đấu nhu đạo nghiệp dư, nhưng chính sự lén lút của cậu làm cho động lực đó bị biến chất.
Mà gây ra tất cả mọi chuyện không ai khác, chính là Thích Phong.
Đại khái là sau khi khai giảng không lâu, Hạ Gia Uy đã nắm được toàn bộ thời khóa biểu của các lớp nhu đạo, vừa đến giờ huấn luyện, mặc kệ mưa gió, cậu trốn học cúp tiết chạy đến khu huấn luyện tham quan học hỏi, đến nỗi nhân viên vệ sinh cũng tưởng cậu là sinh viên của lớp.
Cậu còn tường thuật lại cho Thích Phong một cách rất sinh động hôm nay nhìn thấy một học tỷ ném người qua vai đẹp mắt như thế nào, Thích Phong ý thức được hắn phải làm gì đó để ngăn chặn làn gió bất chính này lan tràn, bằng không sớm muộn cũng có một ngày, Hạ Gia Uy cảm thấy đứng xem chưa đủ, ngược lại còn tiến vào bắt chuyện.
Hạ Gia Uy đang chăm chú xem tiếp sóng truyền hình trận thi đấu nhu đạo nữ trên máy tính, thì một bàn tay to nặng nề đặt lên vai cậu.
“Không phải chứ Bạo Bạo Long, cậu vậy mà lại đi xem nhu đạo nữ!” Giọng điệu Tiễn Thành rất khoa trương, giống như Hạ Gia Uy đang làm một việc gì đó không giống người.
“Xem, xem nhu đạo nữ, thì, thì làm sao?”
“Không ngờ một thằng con trai mạnh mẽ như cậu lại có sở thích đàn bà như vậy?”
“……Xem nhu đạo thực thì là đàn sao sao?”
Bạn cùng phòng xen vào, ”Ha ha, chứ gì nữa, tôi cũng thấy rất đàn bà, chỉ là không có can đảm nói ra thôi.”
“Haiz, còn tưởng Bạo Bạo Long chắc là phải thích quyền anh hay gì đó tương tự chứ,” hai người tôi một câu cậu một câu bắt đầu trò chuyện, trọng tâm rất nhanh chuyển từ nhu đạo nữ đến thi đấu quyền anh.
Phải biết rằng Hạ Gia Uy trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ người khác nói cậu đàn bà, Tiễn Thành với bạn cùng phòng đều nói như vậy, cậu đương nhiên không xem được nữa, vội vàng tắt đi, làm bộ rất hứng thú nghe hai người kia nói chuyện phiếm.
Nghe được một lúc, Hạ Gia Uy ngồi không yên, viện lý do đi lấy nước rồi chuồn mất, cậu đi không lâu thì Thích Phong bước vào.
“Lão đại, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp!” Tiễn Thành giơ hai ngón tay làm động tác chiến thắng.
“Vất vả rồi,” Thích Phong nói.
“Đâu có gì, cơm chiều cậu mời mà,” cậu bạn cùng phòng chiếm được đại tiện nghi, “Nói vài câu thì được ăn một bữa, công việc này thật giá trị, lần sau lại gọi tôi nhá.”
“Không thành vấn đề!”
Hạ Gia Uy lén lút trở về, phòng ngủ đã không còn bóng người.
Mắt thấy trận thi đấu còn chút thời gian, cậu vội vàng kéo rèm cửa sổ, khoá kỹ cửa chính, ngồi trước máy tính xem tiếp trận đấu.
‘Cốc cốc cốc,’ có người gõ cửa, Hạ Gia Uy khẩn trương đến độ ngay cả chương trình cũng không đóng, trực tiếp tắt luôn màn hình, chạy ra mở cửa.
Người ngoài cửa là Thích Phong, vẻ mặt hoang mang bối rối của Hạ Gia Uy khiến hắn nghi ngờ.
“Một mình ở trong phòng, kéo kín màn, khóa cửa.” Thích Phong liếc mắt về phía máy tính của Hạ Gia Uy, “Cậu xem GV?”
“Không có!” Hạ Gia Uy mãnh liệt phủ nhận.
Thích Phong không nói gì bước đến ấn mở màn hình máy tính của cậu, chau mày “Cậu đang xem nhu đạo nữ.”
“Không phải! Tôi là đang xem GV!!!”
Thích Phong nở nụ cười, “Quên đi, ở trước mặt tôi cậu không cần giả bộ, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật.”
Hạ Gia Uy nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Thích Phong, “Anh em tốt, quả nhiên chỉ có cậu hiểu tôi!”
“Đương nhiên, chúng ta là bạn bè tốt mà.” Ba chữ bạn bè tốt hắn đặc biệt nhấn mạnh.
“Ừm!” Giống như năm đó lần đầu tiên đến nhà Thích Phong, Hạ Gia Uy lần nữa trịnh trọng gật đầu.
“Đi, về phòng ngủ của tôi xem, tôi giúp cậu trông chừng.”
Hạ Gia Uy đấm vào ngực hắn một cái, “CMN thực đúng là bạn tốt!”
※
Học viện thể thao Lạc Minh cùng đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam được xưng là hai trường hòa thượng, đều là lang nhiều thịt ít, khủng long cũng bị tôn thành tiên nữ, nhưng bất luận là khủng long hay tiên nữ, đều có thừa ưu ái với đội bóng rổ nam Lạc Minh, thường có nữ sinh chuyên ngành khác thậm chí nữ sinh ngoài trường tìm đến nam sinh đội bóng rổ kết giao.
Trước buổi kết giao thì mọi người đều thích gọi Thích Phong, có hắn thì sẽ càng có nhiều nữ sinh đến, nhưng trong buổi kết giao thì Thích Phong lại trở thành kẻ thù chung của toàn thể nam sinh, bởi vì nữ sinh nào cũng muốn tiếp cận hắn.
Trong số những người ở đây biểu hiện bất mãn rõ ràng nhất chính là Hạ Gia Uy, cậu vừa dùng nĩa ăn bánh ngọt vừa phát biểu quan điểm của mình, “Cái loại ngu ngốc tứ chi phát triển này cũng được con gái để ý sao, ngưỡng cổ lên nhìn hoài không sợ bị đau cột sống cổ à.”
Tiễn Thành không chút lưu tình táp lại lời nói bừa của cậu, “Cúi đầu lâu mới dễ bị đau cột sống cổ, còn ngẩng đầu có tác dụng trị liệu bệnh đau cột sống cổ.”
“Vậy thì đúng rồi, tên đó cúi đầu nhìn con gái lâu như vậy cũng không sợ đau cột sống cổ sao.” Hạ Gia Uy đổi giọng.
Giọng điệu Tiễn Thành đầy mờ ám, “Bạo Bạo Long cậu không phải là đang ghen đó chứ?”
“Ai, ai ăn giấm chua của tên đó!” Hạ Gia Uy nhất thời đỏ mặt, cũng may nhìn không thấy rõ.
“Gì? Ý tôi là ghen tị vì con gái đều bị cậu ta hấp dẫn hết, tôi cũng rất ghen tị a,” Tiễn Thành thẳng thắn thừa nhận, “Cậu hiểu làm sao vậy?”
“A, là, là như vậy à, tôi cũng, cũng hiểu là như vậy.” Hạ Gia Uy trả lời lộn xộn.
“Vậy là tốt rồi, giọng điệu vừa rồi của cậu thiếu chút nữa làm tôi hiểu lầm.”
“Không có gì đừng hiểu lầm bậy bạ!” Hạ Gia Uy chột dạ rống lên, rồi cúi đầu ăn bánh ngọt.
“Thích Phong, tớ thích cậu, cậu có thể hẹn hò với tớ không?”
Nghe được một câu như vậy, Hạ Gia Uy thiếu chút nữa bị bánh ngọt làm nghẹn chết, Tiễn Thành thấy cậu cơ hồ sắp tắt thở, vội vàng đưa cho cậu ly nước.
Hạ Gia Uy lấy ly che giấu sự xấu hổ, trong lòng thầm mắng, mẹ nó, con gái thời nay sao lại bạo dạn như vậy, dám thổ lộ tình cảm trước mặt công chúng, một chút rụt rè cũng không có!
Cậu lại chợt nghĩ theo hướng khác, không phải, cô gái này thật gian xảo, như vậy Thích Phong sẽ không tiện trước mặt mọi người từ chối cô ta, mà chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng!
Cậu xuyên qua ly nước cẩn thận quan sát cô gái đang đứng đối diện Thích Phong, sau khi thấy rõ cậu lại càng tức giận —— đó là nữ sinh lớp nhu đạo.
Dựa vào cái gì mà nữ sinh lớp nhu đạo lại thích Thích Phong? Hạ Gia Uy trong lòng vô cùng khó chịu.
Cậu tự nói với mình, mình là ghen, là ăn dấm chua của nữ sinh nhu đạo, không phải là ăn dấm chua của Thích Phong, nghĩ như vậy khiến cậu cảm thấy khá hơn.
Không lâu sau cậu lại ý thức được, không đúng, hình như là ngược lại……
Với chỉ số thông minh của Hạ Gia Uy sẽ không cách nào xử lý được vấn đề phức tạp như vậy, quả nhiên cậu rất nhanh đã sắp hôn mê.
“Xin lỗi,” Thích Phong từ chối khiến Hạ Gia Uy dễ chịu hơn một chút, bất quá cảm giác dễ chịu này tồn tại không được lâu lắm, từ chối người ta mà cậu còn cười ôn nhu như vậy làm gì? Người ta sẽ hiểu lầm là cậu muốn mà còn làm giá đó!
Hạ Gia Uy hoàn toàn không ý thức được chính mình đã đem Thích Phong nhập vào vai nữ, cái gì ỡm ờ miễn cưỡng, lạt mềm buộc chặt, đều là từ chuyên dùng cho con gái.
Từ sau buổi gặp mặt kết giao trở về, Thích Phong cảm thấy Hạ Gia Uy có tâm sự, một người cho tới bây giờ cũng không có tâm sự lại độ nhiên có tâm sự, khó tránh khỏi khiến người ta tò mò muốn tìm hiểu đến cùng.
“Đêm nay cậu rốt cuộc là phiền não vì cái gì?”
Hạ Gia Uy nghẹn cả đêm, nghe Thích Phong hỏi, liền không muốn giấu nữa, “Cô gái kia thổ lộ với cậu, sao cậu lại từ chối?”
Thích Phong hỏi lại, “Sao tôi phải đồng ý?”
Hạ Gia Uy nghĩ nghĩ, “Cô ấy là nữ sinh lớp nhu đạo.”
“Chỉ bởi vì như vậy?”
“Tôi cảm thấy điều kiện của cô ấy rất tốt, sao cậu không cùng cô ấy thử xem?”
“Cô gái đó ít nhất cũng một trăm tám mươi cân.”
“Cậu sao lại có thể trông mặt mà bắt hình dong chứ? Cậu cũng nặng một trăm tám mươi cân, cậu xem tôi có kỳ thị cậu không?”
“Nếu có người nặng một trăm tám mươi cân thổ lộ với cậu, cậu sẽ đáp ứng?”
“Tại sao không? Tôi không nông cạn như cậu,tôi……”
“Vậy cậu bằng lòng hẹn hò với tôi?”
Hạ Gia Uy trợn tròn mắt “Cái gì?”
Thích Phong buông tay, “Xem đi, cậu cũng không thể chấp nhận, nói đến cùng thì cậu cũng chỉ là một người nông cạn.”
Hạ Gia Uy vô cùng xấu hổ.
Hạ Gia Uy xấu hổ mà cúi đầu.
Hạ Gia Uy xấu hổ đến mười phút, mới tỉnh ngộ ngẩng lên, “Chuyện này thể trọng hoàn toàn đâu phải là vấn đề đúng không?!”
Cậu nhìn trái phải xung quanh, nhưng bóng dáng Thích Phong đã không còn bên cạnh.
[1] Trung tuyến, lằn vạch giữa sân
1 thought on “[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 4”