| Phiên ngoại – Vì Em Không Xứng |
Thích Phong x Bạo Bạo Long
(1)
“Toét——”
Nghe thấy tiếng còi, Hạ Gia Uy phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên, hướng trọng tài ra hiệu cú ngã của đối phương không liên quan đến mình.
Trọng tài sao lại nghe cậu, xoay người ra dấu với bàn kỹ thuật — bên phía tấn công, số 14, tấn công phạm quy.
Cầu thủ bị Hạ Gia Uy đụng ngã trên mặt đất không đứng lên được, trọng tài lại hướng bàn kỹ thuật xin tạm ngưng trận đấu.
Hạ Gia Uy nghẹn một bụng khí trở lại băng ghế ngồi, cầm khăn mặt lau qua loa mồ hôi rồi lại tức giận ném xuống đất.
Huấn luyện viên ở một bên nhìn cậu ngồi xuống, lúc này mới âm thầm thở phào.
Nói đến Hạ Gia Uy thì muốn tốc độ có tốc độ, muốn sức mạnh có sức mạnh, thiên phú bóng rổ cực kỳ cao, điểm duy nhất không hoàn hảo chính là tính tình rất nóng nảy, đặt ở trong đội quả thực chính là một trái bom không hẹn giờ, không biết được khi nào sẽ nổ.
Vì để có thể làm cho tính tình cậu dịu đi một chút, nghỉ hè người khác đều tham gia đặc huấn, chỉ có cậu là bị đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc tĩnh tu, kết quả cậu cùng khỉ đầu chó đánh nhau một trận, bị bảo vệ rừng đuổi về với tội danh đe dọa động vật hoang dã cần được bảo vệ.
Bất quá đây đã là năm cuối Hạ Gia Uy ở trong đội, thời điểm này năm sau, cậu đã ở cao trung tiếp tục làm huấn luyện viên khác đau đầu. Nghĩ đến đây, huấn luyện viên cũng không biết chính mình là nên lưu luyến không rời, hay là nên tung hoa chúc mừng nữa.
Lúc này Hạ Gia Uy vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào khu nghỉ của đối thủ, bác sĩ đang kiểm tra cho cầu thủ vừa mới bị cậu đụng ngã, xem ra bị thương không nhẹ, lúc nghe bác sĩ nói thì cậu ta lộ ra vẻ mặt rất thất vọng.
Hừ, yếu đuối như con gái thì đừng có chơi bóng rổ. Hạ Gia Uy chửi thầm trong lòng.
Bác sĩ đã rời đi, đổi thành một người khác cầm mắt cá chân của cậu ta lên xem tình trạng chấn thương, người đó Hạ Gia Uy biết, là đội trưởng đội bóng đối phương – Thích Phong, trường sơ trung của hai người luôn là đội mạnh trong giải đấu, công khai cạnh tranh, âm thầm đấu đá, là kẻ thù không đội trời chung nổi danh ở khu Hồ Sóc.
Hạ Gia Uy cùng Thích Phong làm đối thủ suốt ba năm, nhìn thấy nhau từ khi còn là tân binh mới tiếp xúc với bóng rổ, rồi nhanh chóng lột xác thành chủ lực trung tâm của đội, trên sân bóng người công người thủ, người truy người chắn, tình thế như nước với lửa.
Thích Phong kiểm tra xong chấn thương ở chân của đồng đội, đứng dậy, trong lúc vô ý liếc mắt về hướng bên này, tầm mắt vừa lúc cùng Hạ Gia Uy giao nhau.
Cái liếc mắt này không hiểu sao lại châm thêm lửa giận của Hạ Gia Uy, đối với cậu, ánh mắt này rõ ràng ẩn chứa sự xem thường và khinh miệt.
“Em làm gì? Ngồi xuống!” Huấn luyện viên thấy Hạ Gia Uy vốn đã ngoan ngoan ngồi xuống đột nhiên lại đứng lên đi ra sân đấu, vội vàng quát bảo dừng lại.
“Đã hết giờ nghỉ, em ra sân.” Hạ Gia Uy đúng lý hợp tình nói.
“Ra cái gì mà ra! Em đã phạm lỗi 5 lần[1] rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống đó cho tôi!”
“Không được, em phải nghiền chết tên số bảy của đối phương.”
Hiện tại Hạ Gia Uy đang vô cùng khó chịu, cho dù là ai cũng không thể ngăn được cậu, huấn luyện viên không có biện pháp đành phải nhượng bộ, “Vậy thì em nhẹ tay một chút, đối phương nhất định sẽ quan sát kỹ động tác của em, nên tận lực tránh va chạm.”
“Em biết rồi!” Hạ Gia Uy không kiên nhẫn đáp.
Hạ Gia Uy vẫn được ra sân đấu nhưng đã phạm lỗi 5 lần, mặc kệ là muốn hay không, cậu cũng phải chơi thật cẩn thận, cái này giống như vui vẻ đưa bóng cho cậu chơi nhưng lại trói tay trói chân cậu lại vậy, hơn nữa đối thủ cũng nhắm ngay nhược điểm này, hết lần này tới lần khác dẫn dụ cậu phạm quy, khiến các động tác của cậu hoàn toàn bị áp chế, cơn tức giận cũng bị bức tới cực hạn.
Cuối cùng Hạ Gia Uy cũng len vào được một khoảng trống trong đội hình phòng thủ chặt chẽ của đối phương, vừa xoay người nhảy lên lấy đà bắt bóng, ai ngờ nói thì chậm việc xảy ra thì nhanh, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, tốc độ Hạ Gia Uy quá nhanh, nhất thời không dừng được động tác, khiến cơ thể mất kiểm soát ngã nhào về phía trước.
Khoảng khắc ngã xuống, tiếng còi vang lên bên tai, Hạ Gia Uy thề trong một giây đó cậu nhìn thấy Thích Phong người đang bị cậu đè lên mỉm cười chế giễu.
“Mày, mày cố ý!” Hạ Gia Uy tự mình bò dậy, hận không thể đem Thích Phong đang nằm trên mặt đất xé thành hai nửa.
Thích Phong được đồng đội của mình kéo dậy, nhắm mắt làm ngơ trước cơn rít gào thịnh nộ của Hạ Gia Uy, dường như không chút nào quan tâm đến sự tồn tại của cậu, thái độ làm ngơ này càng khiến Hạ Gia Uy bừng bừng phẫn nộ.
Huấn luyện viên phải cho thành viên dự bị cưỡng ép lôi Hạ Gia Uy ra khỏi sân, “Em định đánh nhau để cả đội bị hủy tư cách thi đấu thì mới vừa lòng phải không?”
“Mấy người rốt cuộc là đứng về phe nào?” Hạ Gia Uy chất vấn, “Sao ai cũng bênh vực tên khốn đó vậy?”
“Cậu ta vừa rồi có phạm quy không?” Huấn luyện viên không đáp mà hỏi lại.
“Cái này. . . . . .” Hạ Gia Uy bị hỏi liền cứng họng, “Nó giả té!”
Huấn luyện viên lấy tấm bảng gỗ gõ lên đầu cậu, “Em cho là đang đá banh sao, còn giả té, biết rõ người ta là cố ý dụ em phạm quy, còn nhắm mắt nhảy vào. Đừng nói cậu ta đụng nhẹ em một cái, cho dù là duỗi chân ngán em ngã, nhưng chỉ cần trọng tài phán em phạm quy, thì không thể cãi, giờ em quậy lên, chẳng phải là đã trúng kế rồi sao?”
Hạ Gia Uy tức giận thì tức giận, nhưng một chữ cũng không phản bác được.
“Được rồi,” Huấn luyện viên tỏ vẻ thông cảm vỗ vai cậu, “Loại tình huống này tương lai sẽ còn gặp nhiều, em đó, phải học cách để bình tĩnh hơn mới được.”
Huấn luyện viên nói xong thở dài, số bảy của đối phương thật sự có chút gian xảo, nhưng tính tình đứa học trò này của mình cũng quá là ngay thẳng, nếu có được một nửa khôn khéo của đối phương, thì sẽ không đến nỗi bị người ta dắt mũi như vậy.
Hạ Gia Uy rời sân không chỉ là tổn thất một chủ lực, mà còn trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần của toàn đội, hiệp kế tiếp bọn họ vẫn bị đối thủ áp đảo, rất nhanh đến cuối giờ thì đã thua hơn mười điểm, ngay cả đội trưởng Thích Phong cũng ra sân nghỉ ngơi.
Hạ Gia Uy không xem nổi nữa, chạy ra ngoài hít thở không khí, nhưng không ngờ lại đụng phải Thích Phong, lúc nãy lực chú ý của cậu đều đặt ở trên sân, nên không biết người này rời đi lúc nào.
Thích Phong ở chỗ máy bán hàng tự động mua nước, quay người lại, thì phát hiện mình bị Hạ Gia Uy chắn tại chỗ, hắn sang trái, cậu sang trái, hắn sang phải, cậu cũng sang phải.
Thích Phong không nổi giận như như Hạ Gia Uy mong đợi, ngược lại còn khinh thường cười, “Ngây thơ.”
“Mày nói ai ngây thơ!” Hạ Gia Uy nắm lấy áo đồng phục thi đấu của đối phương, kéo lại, hai người đối diện nhau ở một khoảng cách rất gần , Hạ Gia Uy phát hiện Thích Phong thấp hơn mình vài centimeters, này cũng không có gì lạ, rất nhiều hậu vệ dẫn bóng thường có dáng người thấp bé.
“Tôi là cố ý dụ cậu phạm quy đấy,” Thích Phong nói. Nếu hắn phủ nhận, Hạ Gia Uy còn có chuyện để cãi tiếp, nhưng giờ hắn lại thoải mái thừa nhận , Hạ Gia Uy ngược lại không biết phải nói cái gì, cảm giác này giống như đánh một quyền vào cục bông, sức lực toàn thân đều bị tán đi mất.
“Cậu hại Lưu Dịch không thể ra sân, tôi cũng khiến cậu không thể ra sân, như vậy mọi người xem như huề,” giọng điệu của Thích Phong lúc này giống như đang trò chuyện với một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm.
Hạ Gia Uy phải mất một lúc mới ý thức được Lưu Dịch chính là cái người lúc nãy bị cậu đụng ngã, “Tao đụng nhẹ nó có một cái, mà nó đã gục, cái này cũng có thể trách tao sao?”
“Cậu nói đúng, quả thật không thể trách cậu,” Thích Phong gật đầu, “Sức khỏe của cậu ấy không được tốt, chúng tôi khuyên cậu ấy đừng ra sân, nhưng cậu ấy không nghe, khuyên cậu ấy đừng trực tiếp đối đầu với cậu, cậu ấy cũng không nghe,” Thích Phong lại lắc đầu, “Cậu ấy thật sự rất ngang bướng.”
“Yếu như vậy, các người còn cho nó chơi ở vị trí tiên phong?”
“Bởi vì cậu ấy đã rất chăm chỉ luyện tập, cậu ấy bẩm sinh yếu ớt, thể chất rất kém, nhưng mà…” Thích Phong đem phần phía sau của ‘nhưng mà’ lượt bỏ đi, Lưu Dịch lúc nhỏ bị bệnh, chân bị tật, nhưng mỗi ngày cậu ta đều kiên trì chạy cự li dài, tập bóng suốt mấy tiếng đồng hồ, cho nên huấn luyện viên mới ngoại lệ cho cậu ta làm tiên phong trong giải đấu cuối cùng của sơ trung, nhưng Thích Phong không muốn nói những điều này cho Hạ Gia Uy biết, hắn không có thói quen tỏ ra yếu thế để được thông cảm.
“Nhưng mà cậu cũng thấy rồi đấy, với năng lực của cậu ấy, không có khả năng chơi trong giải đấu ở cao trung, cường độ đối kháng ở đó lớn hơn rất nhiều, cơ thể cậu ấy hoàn toàn không chịu đựng nổi. Đối với cậu mà nói có thể đó chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng với cậu ấy thì là trật mắt cá chân nghiêm trọng, trận đấu kế tiếp cậu ấy không cách nào ra sân được nữa.”
Thích Phong cạy mở ngón tay Hạ Gia Uy, gỡ tay cậu khỏi áo đồng phục của mình, “Tôi chỉ là kết thúc sớm một trận đấu của cậu mà thôi, nhưng cậu thì đã kết thúc sớm cả giải đấu của cậu ấy, về sau cậu có thể tham gia rất nhiều các trận đấu khác, nhưng cậu ấy thì chỉ có thể ngồi ở khán đài.”
Thời điểm đội bóng của Hạ Gia Uy rời sân thi đấu, từ xa có thể nhìn thấy đối thủ vừa mới vừa đánh bại bọn họ, Thích Phong đang đỡ Lưu Dịch đi từng bước về phía trước.
Đối phương cũng thấy được Hạ Gia Uy, Thích Phong vẫn giữ thái độ thờ ơ với cậu, nhưng Lưu Dịch lại hướng Hạ Gia Uy cười.
Hạ Gia Uy nhanh chóng ngoảnh mặt đi, một lúc sau mới lén liếc mắt về hướng bọn họ rời đi, nhìn Lưu Dịch nhảy từng bước lên xe buýt, cho đến khi xe bọn họ đi thật xa, Hạ Gia Uy vẫn nhìn theo chấm đen đó mà thất thần.
“Cậu làm gì ở đây?” Vài ngày sau Thích Phong đụng phải vị khách không ngờ trước cổng trường.
“Tôi, tôi” Hạ Gia Uy trước giờ không sợ trời không sợ đất giờ phút này ngược lại giống như tiểu cô nương bắt đầu ngượng ngùng, “Tôi muốn tìm Lưu Dịch, nhưng tôi không biết cậu ta học lớp nào.”
Thích Phong cảm thấy rất buồn cười “Cho nên cậu cứ như vậy lỗ mãng chạy tới đây?” Nếu không gặp được mình, tên ngốc này không biết còn muốn đứng trước cổng trường bao lâu.
Hạ Gia Uy bị Thích Phong nói đến thẹn quá thành giận, lấy thứ trong tay đẩy vào ngực Thích Phong, “Cậu giúp tôi chuyển cho cậu ta, đây là thuốc trị thương tôi thường dùng, rất tốt.”
“Vì cậu thường xuyên đánh nhau, cho nên thường xuyên bị thương phải không?” Thích Phong không chút khách khí mà trêu chọc Hạ Gia Uy.
“Cậu!” Hạ Gia Uy tức giận siết chặt nắm tay, tự nhắc đi nhắc lại chính mình không phải đến để đánh nhau, “Tóm lại cậu phải nhớ đưa cho cậu ta!”
Thích Phong hướng Hạ Gia Uy đang bỏ chạy gọi, “Sao cậu không tự đi?”
“Lão tử không thích!” Hạ Gia Uy gào lớn nhưng cũng không quay đầu lại.
Chạy được một đoạn, cậu đột nhiên đứng lại, xoay người, đỏ mặt ngắc ngứ vài lần, cuối cùng mới chịu đem lời nói bị nghẹn nãy giờ nói ra, “Giúp tôi nói lời xin lỗi với cậu ta!”
Thích Phong nhìn theo Hạ Gia Uy chạy như bay đi mất, lại cúi đầu nhìn cái chai trong tay, không khỏi nhếch khóe miệng, người này thô bạo thì cũng có thô bạo, bất quá cũng rất thú vị.
※
Hôm nay Hạ Gia Uy lại ấn núp ở một góc khuất, chính cậu cũng cảm thấy mình giống một tên sắc lang biến thái.
Mùa hè tốt nghiệp sơ trung, các học sinh được giải phóng, người thì đi du lịch, người thì chơi game online, chỉ có Hạ Gia Uy lựa chọn ở chỗ này rình mò.
Lần trước tới tặng đồ cho Lưu Dịch, cậu ngẫu nhiên phát hiện ở gần trường học bọn họ có một đạo quán.
Thiếu niên Hạ Gia Uy có một sở thích rất lành mạnh, cậu là fan của nhu đạo nữ.
Rõ ràng các cô gái nhìn qua rất yếu đuối, lại có thể tung ra sức mạnh ngoài dự đoán, loại vẻ đẹp tương phản này làm cho Hạ Gia Uy lần đầu tiên nhìn thấy liền kích động không ngừng.
Kỳ thật đạo quán là mở cửa đón khách, nghênh ngang đi vào cũng không tốn cái gì, nhưng Hạ Gia Uy là một thiếu niên khi đến thời điểm mấu chốt sẽ ngượng ngùng, nên núp ở chỗ này hai ngày rồi mà cũng không nghĩ ra được lý do để đi vào.
Cảm thấy trên đầu đau đau, cậu lập tức quay lại, tức giận nhìn kẻ đầu sỏ đã tấn công mình.
“Sao lại là cậu?” Thấy rõ người phía sau, Hạ Gia Uy cảm thán thật sự là oan gia ngõ hẹp.
“Cuồng rình mò.”
“Ai, ai là cuồng rình mò!” Bị nói trúng tim đen Hạ Gia Uy bối rối biện minh.
“Cậu đã ở đây rình mò hai ngày, còn không phải cuồng rình mò?” Thích Phong một câu chuẩn xác vạch trần chân tướng.
“Tôi rình mò hồi nào, tôi là quang minh chính đại nhìn!” Có đánh chết Hạ Gia Uy cũng không thừa nhận, “Khoang đã, sao cậu lại biết tôi đã ở đây hai ngày?”
“Vì nhà tôi ở ngay đối diện.”
“Đối diện?” Hạ Gia Uy quay trái quay phải, kinh ngạc chỉ vào đạo quán đối diện, “Nhưng đối diện chỉ có một tòa nhà kia thôi mà?”
“Nơi đó người không thể ở sao?”
Cắm Hạ Gia Uy rớt xuống đất, nơi mình khao khát muốn tới, lại có người có thể đỉnh đạc sống trong đó, “Cậu là ai? Cư nhiên được ở trong đạo quán?”
Thích Phong hừ một tiếng không để ý tới cậu, trực tiếp băng qua đường đi về hướng đạo quán.
“Uy! Đợi một chút!” Hạ Gia Uy không chút nghĩ ngợi chạy theo sau.
“Oa!” Rốt cục cũng ‘danh chính ngôn thuận’ bước vào cửa lớn, tâm tình Hạ Gia Uy vui sướng khó có thể nói nên lời.
Đang ở trong đạo quán luyện tập là lớp nhu đạo thanh thiếu niên, này cũng không phải là trùng hợp, mà là kết quả Hạ Gia Uy núp quan sát cả ngày hôm qua, mỗi ngày buổi sáng là lớp quyền đạo, buổi chiều là lớp nhu đạo, còn buổi tối là lớp kiếm đạo, cho nên hôm nay cậu chỉ chọn đến nằm vùng vào buổi chiều.
Nhìn xung quanh chỉ thấy mấy bé lolita không quá mười hai tuổi, tim Hạ Gia Uy bắt đầu bay nhảy.
“Tiểu Phong, con về rồi.” Huấn luyện viên dạy nhu đạo chào hỏi Thích Phong, lại nhìn thấy ở phía sau hắn là Hạ Gia Uy đang nước miếng ròng ròng, “A, còn dẫn theo bạn học đến?”
Hạ Gia Uy lặng lẽ dùng ánh mắt hỏi Thích Phong, Thích Phong ngắn gọn giới thiệu, “Mẹ tôi.”
“Con chào dì!”
Hạ Gia Uy trịnh trọng cúi đầu chín mươi độ, thanh âm vang dội, dọa mẹ Thích Phong giật mình, “Ôi, đứa nhỏ này thật có tinh thần!”
“Cậu ấy không phải bạn học của con,” Thích Phong giới thiệu lại với mẹ mình.
“Vậy hẳn là bạn của con rồi?” Mẹ Thích Phong lại hỏi.
Hạ Gia Uy lòng đầy sùng kính nhìn võ phục nhu đạo trên người mẹ Thích Phong, dùng sức gật đầu, “Dạ!”
Hạ Gia Uy kích động nắm tay Thích Phong “Chúng ta làm bạn thân đi!”
Thích Phong cúi đầu nhìn tay cậu, lại ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng dần nhếch lên, một nụ cười trào phúng hiện lên trên mặt hắn, “Thật xin lỗi, tôi không quen cậu.”
Hạ Gia Uy mặc kệ nét mặt đó, ân oán quá khứ cậu đều có thể không so đo, hiện tại không có gì quan trọng bằng việc quen biết một người bạn sống trong đạo quán, cậu giống như cái đuôi chạy theo sau Thích Phong.
“Đạo quán này là nhà cậu mở?”
“Không phải.”
“Vậy sao cậu có thể ở đây?”
“Vì cha mẹ tôi là huấn luyện viên ở đây.”
“Cha cậu cũng dạy nhu đạo?”
“Quyền đạo.”
“Vậy sao nhìn cậu không giống như người biết đánh nhau?”
Thích Phong đứng sững lại, Hạ Gia Uy đang đi tới lập tức đụng trúng, còn đang hai mắt đẫm lệ xoa xoa mũi, thì thấy một nắm tay xuất hiện trước mặt mình, “Cậu muốn thử không?”
Khoảng thời gian sau đó Hạ Gia Uy bị Thích Phong chà đạp đủ kiểu, không hổ danh là xuất thân nhà võ, thay võ phục vào Thích Phong quả thực mạnh đến nghịch thiên, người luôn nổi tiếng về sức mạnh như Hạ Gia Uy cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Lần nữa bị Thích Phong ném xuống đất Hạ Gia Uy không thèm đứng lên, nằm thẳng trên đất thành hình chữ đại mà thở, “Không ngờ cậu lợi hại như vậy, vậy sao trên sân bóng cậu còn sử dụng ám chiêu?”
“Ám chiêu?” Thích Phong phát hiện trong khái niệm của người này, mọi kế sách đều có thể bị gọi chung là ám chiêu, “Tôi là dùng đầu óc chơi bóng, không giống cậu, chỉ biết dùng cơ bắp.”
Hạ Gia Uy phồng má, cậu thật sự đang ôm một vạn lần thành khẩn cùng Thích Phong kết bạn, kiên quyết không cùng hắn tranh chấp.
Mẹ Thích Phong cũng đi tới, bọn nhỏ đang tự do luyện tập, toàn bộ câu chuyện vừa nãy con trai mình cùng ‘bạn tốt của con trai’ nói với nhau bà đều nghe thấy không sót chữ nào.
“Con có sức mạnh, nhưng chỉ biết cậy mạnh thì không được,” Mẹ Thích Phong đứng thế khởi thủ, “Nhu đạo chú trọng dĩ nhu khắc cương, có thế tứ lưỡng bạt thiên cân, dì dạy cho con vài chiêu, về sau con sẽ không bị Tiểu Phong khắc chế đến thê thảm như vậy nữa.”
Hạ Gia Uy nghe vậy liền như cá chép bật mạnh người đứng lên, hướng mẹ Thích Phong cùi chào thật sâu, “Xin được chỉ giáo nhiều hơn!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phiên ngoại viết 3 ngàn chữ, lọc bỏ hơn một ngàn, chương thứ nhất này đã qua sàng lọc sửa chữa nhiều lần.
Ta phát hiện thật sự nếu không đăng lên thì sẽ cứ cắt cắt rồi thêm thêm mãi, phiên ngoại này sẽ không bao giờ viết xong.
Vì thế nhẫn tâm gửi đi, tự phán mình án tử hình, xem được hay không thì cứ vậy đi.
Gần đây bệnh trì hoãn lại tái phát, M tác giả run rẩy cầu đốc thúc cầu thúc giục cầu chà đạp. . . . . . À bỏ cái cuối đi nha!
Tiếp theo mời mọi người chú ý hố mới đào – văn án —
《 Ảnh đế đích bí mật 》 ( tạm gọi như vậy, chờ ta nghĩ ra một cái tên hay hơn, tuy rằng không chịu thừa nhận, nhưng tất cả mọi người đều nói ta không có khả năng đặt tên)
Văn án:
Lăng Lang, ba mươi hai tuổi, hiện đang là minh tinh điện ảnh nổi tiếng, là ảnh đế trẻ tuổi nhất, cá tính cao ngạo lạnh lùng, mọi người đặt ngoại hiệu là băng sơn ảnh đế.
Hắn có một bí mật lớn, hắn thực sự là một thụ cuồng chịu ngược!
Biến thái công X băng sơn thụ
Tháng một sang năm sẽ cho ra mắt, kính thỉnh chờ mong.
[1] Trong bóng rổ, cầu thủ phạm lỗi quá 5 lần sẽ bị đuổi ra khỏi sân, không được tiếp tục thi đấu.
bạn ơi pass chap 2 viết theo cú pháp nào vậy?
Công x Thụ?
Công – Thụ?
Công Thụ?
và viết hoa thì chỉ mỗi chữ đầu tiên của từ đầu tiên hay tất cả các chữ đầu tiên?
Trong gợi ý của mình đâu nói j tới mấy dấu cộng trừ nhân chia đâu nè~
Còn về tên riêng thì tất nhiên phải viết hoa chứ phải không bạn nhỉ!