| CHƯƠNG 5 |
Hắc bang lão đại, nổi giận…
Phàm Mộ Phi bối rối, cậu từ nhỏ đã là cục cưng ngoan ngoãn, quá lắm thì lúc tiểu học nắm tóc bạn nữ bị lão sư phạt đứng, bản kiểm điểm là từ chưa từng viết qua, đang vô cùng lo lắng. Hàn Hữu Dạ vừa đến, Phàm Mộ Phi liền lao tới như nhìn thấy mẹ ruột.
“Hữu Dạ, cậu viết bản kiểm điểm rồi sao?”
Hàn Hữu Dạ chau mày, lấy ra một xấp giấy, “Viết đại thôi.”
“A! Hữu Dạ, cậu mà cũng viết nhiều như vậy!”
“Ngốc! Mấy chuyện này để cho đàn em viết là được rồi.” Dù sao thì đám người kia cũng viết kiểm điểm từ nhỏ đến lớn, hết sức thành thạo, dễ như trở bàn tay.
“Đàn em?” Phàm Mộ Phi sửng sốt, nhớ lại sự việc tối qua! Đột ngột ánh mắt nhìn Hàn Hữu Dạ xoay chuyển 180 độ, đặc biệt nịnh nọt, “Đã hiểu! Tiểu nhân đã hiểu!”
Hàn Hữu Dạ nhịn không được khóe miệng co rút, “Bình thường đi! Lên cơn cái gì! Cứ như trước, nhưng không được phép nói chuyện tối qua cho người khác biết.”
“Vâng! Đã hiểu! Đã hiểu!” Phàm Mộ Phi nhếch miệng cười cười, sau đó thần bí kề sát vào Hàn Hữu Dạ, nhỏ giọng nói: “Cậu nói, tối qua lão sư như thế nào lại ở đó?”
“Không phải đến cùng với cậu sao?”
“Không phải. Tôi không dám nói chuyện của cậu với lão sư. Tôi là gặp được lão sư ở trong quán bar.” Phàm Mộ Phi lấy ngón tay cái và ngón trỏ sờ cằm, làm bộ dạng tự hỏi, “Hữu Dạ, giá chỗ đó chắc không rẻ đâu ha?”
Hàn Hữu Dạ nhếch khóe miệng, “Một ly nước lọc 60 tệ.”[1]
“Gì!” Phàm Mộ Phi hét ầm lên, khiến toàn bộ nhóm học sinh đến sớm ôn bài đột ngột lâm vào yên lặng, tầm mắt đều hướng về phía hai người, Hàn Hữu Dạ lập tức dựng thẳng sách giáo khoa, làm ra bộ dạng chăm chú, cái gì cũng không hay biết. Phàm Mộ Phi xấu hổ cười hì hì, “Không có gì. Mọi người tiếp tục đi, ha ha.”
“Hữu Dạ, lão sư hẳn không phải người có tiền đâu ha…” Phàm Mộ Phi nghi hoặc vạn phần, lão sư của bọn họ tuy rằng rất ưu tú, nhưng không giúp học sinh học bù, cũng không nhận quà của cha mẹ học sinh, mỗi tháng chỉ có một khoảng tiền lương, còn phải trả tiền thuê nhà, làm thế nào có thể tiêu phí ở một quán bar đắt tiền như vậy. “Nếu không phải thì thầy thật sự là ngưu lang sao. Nhưng vì thấy học trò của mình ở đó, nên thầy ngượng ngùng không thừa nhận?”
Hàn Hữu Dạ liếc Phàm Mộ Phi một cái, “Đầu heo. Không có mắt sao! Với phong cách và thân thủ như vậy, Ngụy Tỉnh lão sư có thể là người thường sao?”
Phàm Mộ Phi ủy khuất, mấy nữ lão sư dù có hoả nhãn kim tinh cũng nhìn không ra Ngụy Tỉnh lão sư có gì đặc biệt, một thằng con trai như cậu sao nhìn ra được? Cậu cũng không phải gay!
“Chuyện của Ngụy Tỉnh lão sư cũng đừng nói ra ngoài.” Lão ba nhà mình đã cho điều tra về lão sư, rốt cuộc thân thế người này như thế nào, đêm nay trở về sẽ biết.
“Ừm.”
“Lão đại, anh vẫn khỏe?” Đàn em tâm phúc cẩn thận thăm dò sắc mặt Hàn Thiên Long, lão đại muốn tư liệu về lão sư của thiếu gia, bọn họ đi tra xét, nhưng hoàn toàn không tra được gì! Không đúng, phải nói là tư liệu từ ba năm trở về trước hoàn toàn không có. Những thông tin trước năm 25 tuổi của người tên Ngụy Tỉnh này giống như hoàn toàn bị tiêu hủy, mặc kệ tra như thế nào, đều chỉ có thể tra được tư liệu sau khi Ngụy Tỉnh đến dạy ở trung học Cảng Hoa.
ai đầu ngón tay Hàn Thiên Long kẹp tờ giấy khổ lớn 8K[2], tức giận phe phẩy, “Tụi bây lừa lão tử sao! Ngụy Tỉnh chẳng lẽ là xuyên qua tới!? Hay là từ trong tảng đá chui ra!? Con mẹ nó chỉ đưa cho tao có nhiêu đây thông tin!”
“Lão đại, thật sự chỉ có nhiêu đó thôi. Phía nguồn tin chúng ta cho tiền, cũng không tra được, bên đó nói sẽ đến quân khu điều tra thử.”
“Phóng con mẹ nó chó má! Con mẹ nó tổng cục điều tra nhân khẩu từ khi nào là do quân khu quản!” Hàn Thiên Long đứng dậy rít gào, “Mày cho là lão tử thất học sao! Lão tử tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp tiểu học!”
Đàn em nhất thời lệ rơi đầy mặt, lão đại, hiện tại tốt nghiệp tiểu học con mẹ nó chính là thất học! Chúng ta đều là thất học! Cả bang Thiên Long chúng ta đều là thất học! Không! Không phải, Hữu Dạ thiếu gia không phải thất học! Thật xúc động…….
“Lão, lão đại, giờ phải làm sao?”
“Làm sao?” Hàn Thiên Long cười âm trầm, “Tra không được, chúng ta đi hỏi! Mẹ nó, bắt tiểu tử đó về đây cho tao!”
“Ách, nhưng mà…… người đó là lão sư của thiếu gia……”
“Ừm ha. Tiểu tử Hữu Dạ không thích chúng ta đến trường học của nó.” Hàn Thiên Long vỗ mạnh xuống bàn, xấu xa nói: “Nói với Ngụy Tỉnh, chúng ta muốn đến thăm hỏi các gia đình, bắt hắn phải đến đây một chuyến!”
Tên đàn em lần nữa lệ rơi đầy mặt, đây là thất học a! “Lão đại, đến thăm hỏi các gia đình chỉ có thể do lão sư nói…”
“Mẹ nó! Sao lại phiền phức như vậy! Quên đi, gọi điện thoại cho Hữu Dạ, nói tối nay chúng ta đến nhà Ngụy Tỉnh!”
“Lão đại, thiếu gia sẽ không đồng ý đâu…”
“Câm miệng! Chúng ta tự mình đi!” Hàn Thiên Long nổi giận! Lão sư rất giỏi a, gặp mặt còn phải hẹn trước!? Tưởng mình là Chủ tịch nước sao! Lão tử quản ngươi là ai, tối hôm nay liền đến phá nhà ngươi!
Ngụy Tỉnh buồn cười nhìn hai bản kiểm điểm, có biết bao nhiêu là nội hàm. Phải nói là thái độ thành khẩn, cảm động lòng người. Hoàn toàn không nghĩ đến là do một người lần đầu tiên viết kiểm điểm viết ra. Đám đàn em của Hàn Hữu Dạ nhất định là thường xuyên viết.
“Trở về chép lại một trăm lần.”
“Ách……” Phàm Mộ Phi há to miệng, ngơ ngác hỏi, “Vì sao ạ?”
Ngụy Tỉnh đem bản kiểm điểm trả lại cho hai người, “Tìm người viết giùm cũng không sao, người viết giùm các em hành văn cũng không tệ. Nhưng tôi muốn các em tự nhận thức được sai lầm của mình, học hỏi kỹ năng của người khác, chép lại một trăm lần hẳn là được rồi.”
“Lão sư, thầy……” Phàm Mộ Phi á khẩu, biết rõ là người khác viết giùm, cũng không trách phạt, nhưng một trăm lần a một trăm lần! Còn không bằng tự mình chậm rãi viết một bản!
Hàn Hữu Dạ không nói hai lời, cầm lấy bản kiểm điểm rời đi. Ngụy Tỉnh híp mắt, cười gian xảo, “Đừng nhờ người khác chép giùm! Bằng không tôi sẽ bắt các em chép lại một vạn lần.”
Hàn Hữu Dạ khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi. Phàm Mộ Phi chạy chậm theo sau, ủ rũ, “Biết vậy đã chọn một bản ít chữ!” Có trời mới biết, vì để tỏ rõ thành ý cùng quyết tâm của mình, cậu đã đặt biệt chọn một bản 5000 từ đó a!
Ngụy Tỉnh rốt cục cũng không nhịn được ‘phì’ cười thành tiếng, tưởng tượng cảnh Phàm Mộ Phi chia giấy làm ba viết bản kiểm điểm, thực đúng là một đứa nhỏ thành thật.
[1] 60 nhân dân tệ ~ 210.000 việt nam đồng
[2] 8K là một loại khổ giấy như A3, A4… Kích thước của khổ 8K là 285mm×420mm, nhỏ hơn A3 một chút.