Hắc bang lão đại – Chương 2

| CHƯƠNG 2 |

Phiên ngoại – vườn trường thú sự

Khai giảng gần một tháng, mọi thứ đều đã đi vào nề nếp, Ngụy Tỉnh thú vị phát hiện, học sinh lớp mình rất có cá tính, đây là lớp thú vị nhất mà anh từng chủ nhiệm. Mỗi ngày nhìn thấy đám thiếu niên, thiếu nữ này làm trò quỷ, cũng rất thú vị, nhưng có đôi khi cũng khiến anh thấy phiền. Chẳng hạn như hôm nay, nam sinh lớp tập thể làm mặt dày. Khi một người trở nên vô sỉ, nếu bị những người khác khinh bỉ thì người kia còn có thể cứu được, nhưng khi tất cả mọi người đều trở nên vô sỉ, thì thật không ổn.

Lớp 10 – năm 2 nằm ở vị trí tương đối không tệ, nằm ở tầng trệt, mà góc tầng trệt chính là nhà vệ sinh, nói cách khác, cả bốn tầng nếu muốn đến nhà vệ sinh phải đi qua hành lang lớp 10. Đó là nơi binh gia tất tranh[1], chương trình học của năm hai cũng không tính là quá nặng, hơn nữa nguyên bản đây là lớp thường, chỉ cần không chọc đến các lớp chuyên trên lầu, nhà trường sẽ không quản, thế nên, toàn bộ nam sinh lớp nhàm chán lấy việc trêu chọc nữ sinh làm thú vui.

Một buổi học, các nam sinh đứng san sát chỉnh tề hai bên hành lang, từ cửa trước xếp đến cửa sau, giống như xếp hàng nghênh đón. Thấy nữ sinh đến, không khí vốn náo nhiệt ầm ầm nhất thời yên tĩnh không tiếng động, không khí biến hóa rõ ràng như vậy, chỉ cần thần kinh bình thường đều có thể cảm thấy được có gì đó không đúng. Cả đám nam sinh còn cố tình nhìn chằm chằm người ta, chỉ thấy nữ sinh thẹn thùng cúi đầu, các ngón tay xoắn vào nhau, chạy chầm chậm rồi lao nhanh đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tranh luận từ phía sau.

“Đại!”

“Tiểu!”

“Bỏ phiếu.”

Nữ sinh đó bắt đầu hoang mang, một lúc sau, trên đường trở về, tình huống cũng đồng dạng, cô nàng liền lập tức chạy xa khỏi cái lớp quỷ dị này, nhưng không ngờ lại nghe thấy phía sau có người lớn tiếng nói, “Tôi đã nói là tiểu rồi mà!”

“A!” Nam sinh đoán sai vô sỉ làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Nữ sinh sắc mặt ửng hồng chạy như điên về lớp mình, sau lưng là âm thanh cười lồng lộn của nhóm nam sinh. Khi Ngụy Tỉnh biết chuyện thì đã là ngày hôm sau, nữ chủ nhiệm lớp cùng tầng, mặt đỏ hồng nói lại với anh, nghe nói hôm qua ngoại trừ nữ sinh lớp 10, gần như nữ sinh ở bốn tầng lầu đều trải qua nghi thức ‘nhiệt tình’ này, ngay cả nữ lão sư cũng không ngoại lệ, đương nhiên nhóm nam sinh không có gan nói to nói nhỏ cái gì, nhưng bị bốn mươi ánh mắt chằm chằm nhìn theo mình đi đến nhà vệ sinh, cũng đã là chuyện vô cùng xấu hổ và cực kỳ khó chịu rồi. Về phần nhóm nữ sinh của lớp vì sao không bị nghi thức ‘đường nhỏ nghênh đón’, về sau mới biết, là vì nhóm nữ sinh của lớp đã sớm nhìn thấu đám nam sinh lớp mình, chuyện vô sỉ hơn các cô nàng cũng đã từng thấy qua, đối với loại chuyện cỏn con này đã không còn cảm giác gì.

Ngụy Tỉnh là nam nhân, đối với loại hành vi này của nhóm nam sinh lớp mình kỳ thật không cảm thấy có vần đề, con trai mà, ngoại trừ đồng tính luyến ái, có đứa nào không thích chọc nữ sinh, huống hồ con gái thời trung học là đùa vui nhất, đã hiểu chuyện rồi lại cực kỳ dễ thẹn thùng, nhóm nam sinh rãnh rỗi làm ra mấy trò này, hoàn toàn có thể giải thích được, nhưng mà đám nhóc này lại khiến anh gặp phiền phức!

Thông hiểu cho chúng là một chuyện, đối mặt với nữ lão sư đang bất mãn oán giận, Ngụy Tỉnh vẫn nói ra lời lẽ nghiêm khắc, tỏ vẻ nhất định sẽ trừng phạt nhóm nam sinh này. Sau đó trong tiết truy bài đầu giờ……

“Biết trước đây tôi từng làm gì không?” Ngụy Tỉnh tay cầm thanh thước dài nhỏ, nhìn xuống sáu mươi học sinh bên dưới, vẻ mặt bí hiểm.

Đám tiểu quỷ bên dưới cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thấy không ai biết, nên bắt đầu đoán mò.

“Ấu sư[2]?”

Nhảm nhí!

“Luật sư?”

Không giống.

“Côn đồ?”

Vớ vẩn!

“Ngưu lang[3].” Ai đó lớn mật nhỏ giọng nói, mặt Ngụy Tỉnh triệt để đen lại, anh sống 28 năm, chưa từng có ai dám nói anh như vậy, cầm lên một viên phấn viết bảng đang định hảo hảo chỉnh nam sinh kia, chỉ thấy đối phương rất thức thời cố gắng biện giải: “Từ từ! Lão sư, em là thiệt tình ca ngợi, vì thầy thật sự rất đẹp trai a! Nếu thầy nhất định phán em có tội, thì cùng lắm coi như em dùng sai từ đi ha!”

“Phụt——” bên dưới nghẹn cười.

Ngụy Tỉnh vẻ mặt vui vẻ, nhưng ngoài cười trong không cười nhìn Tôn Hoa, “Lớn như vậy còn dùng sai từ, là lỗi của lão sư Ngữ Văn tôi, tôi phải tự kiểm điểm lại mới được.”

“Ách…” Tôn Hoa kẻ cầm đầu gây rối im lặng không lên tiếng. Chỉ nghe Ngụy Tỉnh nói tiếp: “Nhưng mà, tôi không nhớ mình có đã dạy các em từ ‘ngưu lang’, các em có ai biết nghĩa từ này, giúp tôi giải thích một chút.”

“Chúng em không —— biết —— a ——”

Ngụy Tỉnh cực kỳ tao nhã mỉm cười, “Như vậy, bạn học Tôn Hoa, phiền em giải thích cho các bạn biết nghĩa của từ này.”

“Ách…” Tôn Hoa trợn tròn mắt, oán hận nhìn đám bạn đang ngồi xem trò vui, đã vậy đám nam sinh không những không cứu cậu ta ngược lại còn ồn ào nói: “Giải thích làm gì, trực tiếp biểu diễn luôn đi!!”

Nhóm nữ sinh lập tức che miệng, khúc khích cười, đến lúc tan học, nhóm nam sinh đôi khi đùa giỡn, sẽ có một nam sinh ngồi lên đùi nam sinh khác, bắt chước AV rên rỉ (đây là sự thật, nam sinh lớp ta từng làm mấy trò vô sỉ như thế, tiết truy bài đầu giờ sẽ như vậy, tiếc là lúc đó ta chưa có máu đam mỹ, đáng tiếc a đáng tiếc!), lúc đầu các nữ sinh còn thẹn thùng đỏ mặt, vài lần, thì cảm giác gì cũng không còn, ai! Cũng bởi tại như thế mà nhóm nữ sinh thuần khiết bị buộc luyện thành thần kinh thép.

Tôn Hoa lúng túng xấu hổ, Ngụy Tỉnh nhu nhu trán, những lúc không có anh đám nhóc này rốt cuộc đã làm gì? “Được rồi, ngồi xuống đi.”

“Ở tuổi này của các em, kỳ thật rất vất vả, tôi cũng không mong các em liều mạng học như các lớp trên lầu, nhưng cũng đừng làm mấy chuyện không biết xấu hổ như vậy. Cả đám nam sinh ăn hiếp nữ sinh người ta, về sau còn ai dám đến nhà vệ sinh nữa?” Bên dưới phát ra tiếng nhẫn cười, Ngụy Tỉnh trở mặt xem thường, “Khoảng thời gian hết tiết tôi xem như là hóng gió, cho phép các em đứng ngoài hành lang, nhưng nếu các em tiếp tục làm mấy chuyện nhàm chán đó nữa, sau này trong giờ nghỉ các em cũng chỉ có thể chơi trong lớp, không ai được phép ra ngoài!”

“A——” cả nhóm nam sinh đồng thanh kêu lớn, hữu khí vô lực, Ngụy Tỉnh nhíu nhíu mày, bắt đầu dạy học. Lúc đó Ngụy Tỉnh cho rằng đám nhóc này sẽ không phá phách nữa, nhưng không biết này chỉ là phần đầu, còn có phần sau, nam sinh thời kỳ trung học, sẽ tự tìm thứ tiêu khiển, đương nhiên chuyện này sẽ nói sau, lúc này tạm thời không đề cập tới.

Trở lại căn hộ của mình, hai phòng một sảnh rất bình thường, trang trí cũng rất đơn giản, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ, bên cửa sổ có trồng hoa lan, hương hoa lan tỏa cả phòng. Ngụy Tỉnh tắm rửa, thay một bộ quần áo nổi màu, rồi ra ngoài. Lúc trưa, bạn thân gọi điện, hẹn anh cùng ra ngoài giết thời gian, nghĩ đến bản thân bận rộn suốt một tháng khai giảng, chất lượng sinh hoạt đều giảm, cũng nên ra ngoài tìm bạn gái rồi, nam nhân, nhẫn lâu không tốt.


[1] Binh gia tất tranh – người cơ trí nhất định sẽ tranh lấy – ý nói là thứ tốt ai cũng muốn giành

[2] Ấu sư: giáo viên mầm non

[3] Ngưu lang: đội ngũ ‘trai đẹp’ tiếp khách và bán rượu trong quán bar, có người kiêm luôn ‘bán thân’.

Author: Du Phong Nhi

1 thought on “Hắc bang lão đại – Chương 2

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *