| CHƯƠNG 10 |
Hắc bang lão đại phản kích
Hàn lão đại nằm trên giường bệnh, hai mắt trừng lớn nhìn trần nhà, nháy mắt cũng không nháy, người không biết có khi còn tưởng người này thật sự đã chết không nhắm mắt. Nhưng sự thật chính là Hàn lão đại đang suy nghĩ, suy nghĩ về vấn đề quan trọng nhất đời người, mặc kệ kết quả thế nào, đối với đại não đã hết thuốc chữa của Hàn lão đại thì đây là một sự kiện vô cùng quan trọng. Sau đây là tổng kết của Hàn lão đại, nếu như có chỗ nào đó sai sai so với sự thật thì cũng xin hãy bao dung cho đại não đã hết thuốc chữa của Hàn lão đại: sự tình là như vầy, khởi điểm, vận mệnh an bài mình và tiểu tử Ngụy Tỉnh gặp nhau ở quán bar, mình đối với tiểu tử kia nhất kiến chung tình, nhưng tiểu tử kia lại không biết điều, dám thừa dịp lão tử uống say làm lão tử mất mặt trước đàn em! Nhưng lão tử khoang dung độ lượng, tha thứ cho em ấy, còn đến nhà thăm hỏi, mời em ấy ăn lẩu. Mẹ nó! Lão tử thật sự là quá vĩ đại rồi! Tiểu tử Ngụy Tỉnh kia rất hợp khẩu vị của lão tử! Tiếp đó, con chó của Ngụy Tỉnh xuất hiện, về sau nhất định phải trừ khử con cẩu mập này! Có lão tử không có nó, có nó không có lão tử! Chậm đã, lạc đề rồi, tiếp tục. Ừm, đến đâu rồi? Đúng rồi, đến nhà thăm hỏi. Lão tử thừa nhận, đại não thiên tài của lão tử đã xảy ra sơ xuất, không nên lấy con cẩu mập nhà Ngụy Tỉnh ra nói đùa. Nhưng lão tử cũng có đem con chó chết tiệt đó đi nấu lẩu đâu! Sao cưng lại nổi giận còn nhẫn tâm lấy kiếm chém lão tử? (chú ý chỗ này, trí nhớ của Hàn lão đại có chút hỗn loạn, nói cho đúng thì trước khi chém Ngụy Tỉnh đâu có biết sự thật, vẫn là lúc sau mới biết, đáp án này mọi người điều biết, chỉ có đương sự là không biết) lão tử ra quân thất bại, đành phải tạm rút lui. Sau đó tiểu tử Ngụy Tỉnh nói muốn đến thăm hỏi gia đình, lão tử ân cần chuẩn bị, nhưng em ấy lại thả bồ câu[1] lão tử, lần nữa làm lão tử mất hết mặt mũi trước đám đàn em. Thực sự là muốn nhịn nhưng không thể nhịn, mẹ nó, lão tử trính độ văn hóa cao! Trò này lão tử cũng có thể nghĩ ra được. Em ấy không đến, lão tử đành phải đi tìm em ấy. Lão tử thề, đe dọa thì cũng chỉ là đe dọa, cho tới giờ chưa từng có ý định thực hiện, nhưng tiểu tử Ngụy Tỉnh lại sợ tới mức trốn luôn trong nhà. Lão tử lòng đầy yêu thương, nên muốn lập tức đi an ủi em ấy, đương nhiên lập tức lại đến nhà em ấy. Lão tử thừa nhận, ngày đó đại não thiên tài của lão tử lại xuất hiện sơ xuất, lão tử đã quên mang chìa khóa, nên chỉ còn cách mạnh bạo phá cửa, nhưng lão tử thật sự đã định sẽ sửa lại cửa cho cưng a! Nhưng tiểu tử Ngụy Tỉnh cưng lại muốn mưu sát chồng! (chỗ này trí nhớ lần thứ hai hỗn loạn.) OK! Tổng kết xong, sự thật chứng minh lời nói và cách hành xử của lão tử tuyệt đối hoàn hảo, chỉ là tiểu tử Ngụy Tỉnh quá nhẫn tâm! Nhưng lão tử chính là thích cưng! Cưng hiện tại đi gặp gian phu. Lão tử cũng tha thứ cho cưng, chỉ cần sau khi lão tử xuất viện, cưng cam đoan không bao giờ trèo tường nữa, lão tử nhất định sẽ đối tốt với cưng!
Dừng ở đây, Hàn lão đại đã hoàn toàn lâm vào tình trạng không thể tự kiềm chế, cũng đã bắt đầu bắt buộc người khác tin cái ‘sự thật ’ sai sai này.
“Hữu Dạ.”
“Dạ.” Hàn Hữu Dạ ngồi bên cạnh giường bệnh, mí mắt một chút cũng không động, tùy ý dạ một tiếng. Hắn đang tập trung chơi PFP, trước kia không có chơi, nhưng mấy hôm trước Phàm Mộ Phi mua một cái, nhìn cậu ta chơi có vẻ rất thú vị, nên cũng mua một cái, hiện tại đang cùng Phàm Mộ Phi chơi chung một trò, xem ai phá cửa trước.
“Con cảm thấy Ngụy lão sư của tụi con thế nào?” Hàn lão đại hoàn toàn không thèm để ý phản ứng của con trai mình, cứ vậy mà hỏi.
“Cũng được.”
“Con muốn có một mama không?”
“Không muốn.”
“Vậy con muốn có một baba không?”
“Đã có.”
“Nhưng baba muốn có lão bà a. Baba cũng đã độc thân lâu như vậy rồi.” Hàn lão đại một chút cũng không thấy thẹn.
Hàn Hữu Dạ nhếch khóe miệng, rốt cục cũng rời mắt khỏi PFP, “Baba muốn theo đuổi Ngụy Tỉnh?”
Hàn lão đại mạnh gật đầu, cũng hưng phấn ngồi dậy, ôm lấy bả vai Hàn Hữu Dạ, nói một hơi: “Baba cảm thấy tiểu tử Ngụy Tỉnh rất chuẩn. Con có thấy vậy không? Ai, làn da trắng mịn, môi đỏ ướt át, cặp mắt xinh đẹp, tiểu PP căng tròn, toàn bộ đều hoàn hảo.” Hàn lão đại ngưỡng đầu, vẻ mặt hồi tưởng.
Hàn Hữu Dạ hết sức ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Baba làm sao biết được? Không có khả năng, Ngụy Tỉnh căn bản không phải……”
“Baba tận mắt nhìn thấy a. Thân thể hoàn mỹ sau khi tắm xong, thật là muốn thế chỗ con chó chết tiệt kia mà.”
“Gì.” Hàn Hữu Dạ nhíu mày, hoàn toàn nghe không hiểu. Nhưng Hàn lão đại không thèm để ý, y chỉ là muốn tìm người nói chuyện này, cảm giác phấn khích trong lòng y lúc này không cách nào diễn tả được. “Hữu Dạ, baba quyết định rồi. Từ hôm nay trở đi, baba phải làm người đàn ông tốt! Một người chồng tốt! Chăm sóc tốt cho con và Ngụy Tỉnh.”
Hàn Hữu Dạ một chút cũng không cảm động, mặt không chút thay đổi cúi đầu, tiếp tục chơi. Mặc kệ Hàn lão đại ở một bên ảo tưởng về kế hoạch tốt đẹp của mình.
Tất cả chỉ là vọng tưởng!
Ngụy Tỉnh trở lại phòng trọ đã là chuyện ba ngày sau, cửa đã được sửa, hai khóa an toàn, còn thêm lưới sắt bên ngoài được khóa xích, Ngụy Tỉnh nhất thời hắc tuyến, nhà anh là nhà giam sao! Trên cửa còn có dán một tờ giấy, Ngụy Tỉnh tức giận nhanh chóng xé xuống, nội dung ghi: lão bà đại nhân thân ái……
Roẹt —— Ngụy Tỉnh mặt không chút thay đổi hủy thi diệt tích, anh thậm chí không nghĩ đến sẽ xem tiếp nội dung bên dưới, chỉ câu mở đầu cũng đã đủ cấu thành tội chết cho Hàn Thiên Long rồi. Ngụy Tỉnh yên lặng lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, tay vừa mới đưa lên, cả người liền bất động, cửa này… Anh không có chìa khóa của cái cửa chết tiệt này! Hàn Thiên Long khốn khiếp! Anh ta cố ý!
“Dạ, lão sư.”
“Ở bệnh viện nào.”
Hàn Hữu Dạ cong khóe miệng, “Bệnh viện Maria.”
Ngụy Tỉnh cạch khép lại di động, sự thật chứng minh, Hàn Thiên Long cuối cùng cũng làm được một chuyện có đầu óc.
“Baba, lão sư sắp đến đây.”
Hàn lão đại hắc hắc cười, đắc ý xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, “Hữu Dạ, cũng là nhờ con nghĩ ra chiêu này.” Cùng tiểu tử Ngụy Tỉnh đối đầu mấy lần, không lần nào chiếm được thượng phong, tưởng tượng tiểu tử Ngụy Tỉnh tự mình ngoan ngoãn đến đây, loại cảm giác này thực con mẹ nó sướng!
Ngụy Tỉnh có thế nào cũng là người có phong độ được tu dưỡng, mặc dù biết mình bị tính kế, nhưng nghĩ lại, cái này có thể xem là tính kế sao? Hoàn toàn chỉ là trò trẻ con, nếu là anh, trực tiếp đem chìa khóa treo ở cửa, đợi khi mở cửa, mới phát hiện bên trong đã đổi chủ, người trong nhà trợn mắt há mồm nhìn mình nói: xin lỗi, cậu đi nhầm nhà rồi. Lúc này mới đủ chấn động đi!
“Baba, lão sư không dễ đối phó như vậy đâu.”
“Được rồi, con về đi.” Hàn Hữu Dạ nói gì, Hàn lão đại căn bản không có nghe, y chỉ biết Ngụy Tỉnh muốn tới, lão bà đại nhân của y muốn tới thăm y ~ A! Thật hạnh phúc ~ Nhìn vẻ mặt mê man của Hàn Thiên Long, Hàn Hữu Dạ trở mặt xem thường, lão ba đồi bại nhà hắn có thể theo đuổi được Ngụy Tỉnh, thì thật sự là không có thiên lý rồi!
[1] 放鸽子 – thả bồ câu: thất hẹn, cho leo cây