| Phiên ngoại – Vì Em Không Xứng |
Thích Phong x Bạo Bạo Long
(7)
Mộ Dung và đồng đội đến gần chỗ Hạ Gia Uy ngồi xuống, Hạ Gia Uy vốn định đi qua cùng hội trưởng nhà mình làm quen một chút, cúi đầu mới phát hiện bản thân rời nhà chỉ tùy tiện mặc vào bộ đồng phục thể dục của trường.
Trong lúc các bang hội đang lục tục thành lập ở server mới, Hạ Gia Uy lại cãi nhau với Thích Phong, một lần giận dỗi liền gia nhập bang ‘Kiếm Tình’ đối địch với ‘Lạc Minh’, để có thể gia nhập vào bang hội của Sâm Lam, cậu còn ngụy tạo một thân phận giả.
Nếu lúc này đến chào hỏi Mộ Dung, đồng nghĩa với việc thân phận bị phơi bày ra ánh sáng, tệ hơn có khi còn bị coi là Vô Gian Đạo, Hạ Gia Uy không thể làm gì khác hơn đành buông tha ý nghĩ này.
Mộ Dung sau khi ngồi xuống thì bắt đầu cùng đồng đội thảo luận thế cục trận đấu kế, nghe được nội dung bọn họ nói chuyện có liên quan đến Thích Phong, Hạ Gia Uy kìm lòng không được dựng lỗ tai lên nghe.
“Anh nghĩ trận này ai thắng?” Câu này là đồng đội của Mộ Dung hỏi.
“Có thể đánh tới cấp bậc này, trình độ cũng không thua kém nhiều, nếu phải nói thì ……” Tầm mắt của Mộ Dung hướng đến bên Lăng Dương, lúc này thông tin cá nhân của tuyển thủ đã hiện lên màn hình, cái tên Tiểu Linh Dương vừa xuất hiện liền khiến dưới khán đài vỗ tay gào thét ầm ĩ.
“Anh đã từng xem qua rất nhiều video clip của Tiểu Linh Dương, thao tác của cậu ta không giống với cách đánh thông thường, là một đối thủ không dễ dàng dự đoán trước.”
“Hai đội phân bổ cũng giống nhau, đều có một tế một pháp, Lạc Minh Phong có thể cận chiến có thể viễn công, ngược lại Chiến Sĩ Mạnh Gia Hổ chỉ có thể tác dụng giữ chân đối thủ.”
Mộ Dung gật đầu, “Nhưng Mạnh Gia Hổ cũng có ưu điểm, tốc độ ứng biến của cậu ta đặc biệt nhanh, lúc đầu anh còn tưởng là do tốc độ tay của cậu ta nhanh…” Mộ Dung đột nhiên chuyển chủ đề, “Ở server Đại Sơn có một người được gọi là Ma Thuật Sư[1] đánh 55 mấy đứa biết không?”
“Đương nhiên em biết, hắn là một trong những đối thủ khó giải quyết nhất của chúng ta, nghe nói ngoài đời hắn vốn là một ảo thuật gia.”
“Đúng vậy, tốc độ tay của ảo thuật gia phải nhanh hơn người bình thường rất nhiều, áp dụng vào game cũng như vậy, trước đây anh cho rằng Mạnh Gia Hổ cũng thuộc loại này, nhưng về sau mới biết không phải, tốc độ phản ứng của cậu ta nhanh, vì cậu ta là phi công.
“Tại sao?”
“Tại sao tốc độ phản ứng của phi công lại nhanh hơn người khác?” Thắc mắc tương tự được truyền đến từ phía sau Hạ Gia Uy, lúc này cậu mới phát hiện chiếc ghế xéo đằng sau không biết từ khi nào đã có người ngồi.
“Đó là một trong những hạng múc huấn luyện của bọn họ.” Người nói có thanh âm trong trẻo, chính là Hồ Lê của đội 3v3, “Phi công có hai hạng mục huấn luyện chuyên nghiệp, đem áp dụng vào thi đấu thể thao điện tử cũng rất hiệu quả. Cậu có thể cùng lúc thấy nhìn được bao nhiêu cái đồng hồ?”
“Ơ, một cái? Hai cái?”
“Phần lớn mọi người nhìn hai cái đồng hồ cùng lúc sẽ thấy choáng, bởi vì tiêu điểm tầm nhìn chỉ có một, nhưng phi công cần phải cùng lúc nhìn hơn mười mấy cái. Giống như các plug-in trên màn hình, lượng máu, castbar[2], thời gian CD, đại đa số mọi người chỉ có thể đọc được số liệu ở phạm vi trong tầm mắt, nhưng bọn họ lại có thể cùng lúc xem toàn bộ các số liệu.”
“Thì ra là như vậy, thế còn hạng mục thứ hai?”
“Đó chính là tốc độ phản ứng, phi công ở trên không trung phải ứng phó với nhiều tình huống phức tạp hơn trò chơi, có đôi khi từ lúc tiếp nhận tin tức cho đến lúc cấp mệnh lệnh chỉ cách nhau vài giây, người bình thường nhìn đối thủ ra chiêu với tốc độ rất nhanh, nhưng trong mắt bọn họ có thể nói là chậm như ốc sên.”
“Bọn họ?”
“Không chỉ Mạnh Gia Hổ, Tiểu Linh Dương huấn luyện các phương diện này tuyệt đối không thua kém.”
“Hồ Lê, anh hiểu rất rõ tình hình của đối thủ nha.”
Hồ Lê cười khẽ, “Tôi chỉ là nghe Thân Mã nói thôi, em họ của cậu ta và bọn Mạnh Gia Hổ sống chung một khu, chuyện Mạnh Gia Hổ theo hệ phi công trường quân đội Tiền Đường cũng không phải là bí mật gì, về phần Tiểu Linh Dương…”
Gã ý vị dừng lại một chút, “Luyện tập nhều năm phí công vô ích, cuối cùng vẫn không thể trở thành phi công, ở khu bọn họ chuyện này lại càng không phải là bí mật.”
“Anh hy vọng đội nào sẽ thắng?”
Hồ Lê cười không nói.
“Nếu như Tiểu Linh Dương thắng, hai người có thể đối đầu rồi, hiện tại trong game và trên diễn đàn đều đang tranh luận rất sôi nổi, danh hiệu Tế Ti đừng đầu server Đại Sơn rốt cục sẽ thuộc về ai.”
“Nếu là anh, anh sẽ chọn Tiểu Linh Dương.” Mộ Dung nhìn lên trần nhà, không biết từ lúc nào trong miệng đã có thêm một cây kẹo.
“Ể? Anh cảm thấy Tiểu Linh Dương lợi hại hơn FOX sao? Đừng quên, trước khi Tiểu Linh Dương thành danh, danh tiếng của FOX đã truyền xa rồi, tuy là thời gian gần đây Tiểu Linh Dương rất nổi, được gọi là Giáo chủ hệ tự nhiên gì gì đó, danh tiếng cũng có trội hơn FOX, nhưng dù sao cũng chỉ là hoa mới nở, không biết chừng là sớm nở tối tàn.”
“Anh cũng không biết, có thể là do trực giác, xem qua vài clip của FOX, chung quy vẫn cảm thấy cách đánh của hắn không đủ đại khí, có cảm thấy vì thắng mà sẽ bất chấp thủ đoạn,” Mộ Dung nghiêng đầu suy ngẫm, “Đương nhiên, có thể chỉ là ảo giác của anh.”
Hạ Gia Uy không nghe thấy hai người phía sau thảo luận, toàn bộ lực chủ ý của cậu đều bị trận đấu trước mắt hấp dẫn, cậu không có chút hứng thú nào với việc FOX và Tiểu Linh Dương ai sẽ tranh được danh hiệu Tế Ti đừng đầu server, lúc này biểu hiện của Thích Phong mới điều khiến cậu quan tâm nhất.
Hơn nữa, không chỉ có Hạ Gia Uy, mà ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cục diện trận đấu nghiêng hẳn về một bên, ba người của ‘Viện Tâm Thần’ có thể nói là không hề phối hợp, mà bên này với chiến thuật dùng Lạc Minh Tiểu Ca làm chủ lực đánh rất áp đảo.
Đội Lạc Minh càng đánh càng hăng, ‘Viện Tâm Thần’ liên tục đánh lui, ngay lúc mọi người tưởng rằng thắng bại đã định, tình hình trận đấu lại biến chuyển, chỉ cần một quả cầu lửa là có thể giải quyết phần máu còn lại của Tiểu Linh Dương, Lạc Minh Tiểu Ca không biết vì sao lại thi triển kỹ năng ‘Biến Cừu’[3].
Trong lúc mục tiêu bị biến thành cừu, tuy rằng không thể làm gì, nhưng tốc độ hồi máu nhanh hơn bình thường rất nhiều lần, ngay cả người tường thuật cũng không thể tưởng tượng mà bắt đầu la to: “Pháp sư biến cừu! Pháp sư biến cừu! Pháp sư đội Lạc Minh não bị vô nước rồi sao!”
Lạc Minh Tiểu Ca vừa cast xong kỹ năng ‘Biến Cừu’ liền phát hiện tình huống không đúng, đang muốn dùng cầu lửa giải cừu[4] để sửa chữa sai lầm, nhưng tốc độ phản ứng của Bạch Lung nhanh hơn, ma pháp bị phong bế, Tiểu Ca khẩn trương rống lên: “Giải cừu! Giải cừu!”
Thích Phong đâu cần cậu ta nói, đã sớm khinh công bay qua, nhưng bị Mạnh Hổ nhanh chóng dùng bảo hộ chặn lại, sau đó bị đánh ngất, ba người trơ mắt nhìn Tiểu Linh Dương đáng lẽ máu sắp cạn lại ào ào hồi đầy.
Hạ Gia Uy tuy rằng cũng là người thích PK, nhưng cậu chỉ đánh 1v1 cho vui, còn về PVP nghiêm túc thì không biết nhiều, mặc dù vậy, cậu cũng nhìn ra đội Thích Phong đã hết hy vọng.
Quả nhiên, đội ‘Viên Tâm Thần’ lập tức bắt lấy cơ hội này, Bạch Lung nhân phẩm bạo phát, liên tiếp mấy cái bạo kích miễu sát Tiểu Ca, rồi lần lượt giải quyết anh em họ Thích, vốn dĩ là do một bên thể hiện không bình thường dẫn đến trận đấu đã định thắng bại, nhưng kết quả cuối cùng lại nghịch chuyển đến kinh thiên.
Tiểu Ca tháo tai nghe, nặng nề ngã sấp lên bàn phím, đau khổ bưng mặt, “MD ông đây muốn ấn phóng cầu lửa, thế nào lại ấn nhầm ‘Biến Cừu’ chứ!”
Thích Phong không nói lời nào, Thích Ảnh thì mang vẻ mặt không phục, ba người đối diện tuy rằng thắng trận, nhưng cũng nhìn không ra có chút vui mừng nào.
Thích Phong đi xuống, nhưng không trở về ghế tuyển thủ, mà trực tiếp hướng ra khỏi khu thi đấu, Hạ Gia Uy đầu còn chưa kịp nghĩ, chân đã đuổi tới, chặn Thích Phong ở lối thoát hiểm.
Thích Phong kỳ thực chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, không ngờ Hạ Gia Uy lại khổ sở như vậy, nhưng hiếm khi nhìn thấy bộ dạng đối phương một lòng quan tâm lại không nói thành lời, bản chất phúc hắc của hắn nhịn không được phát tác, nét mặt cũng thảm hơn vài phần.
“Cậu….. không có việc gì chứ?” Hạ Gia Uy cũng hiếm khi nhìn thấy Thích Phong thất vọng như vậy, còn tưởng thua trận đã khiến hắn bị đã rất lớn.
Thích Phong khổ sở nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Hạ Gia Uy lại gần, không biết làm thế nào an ủi hắn cho tốt.
Thích Phong thở dài, kéo đối phương vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cậu, “Bạo Bạo, cho tôi ôm một lát”, mũi hắn bị đè lại, thanh âm phát ra có chút rầu rĩ.
Ban đầu Hạ Gia Uy theo bản năng muốn giẫy ra, nhưng vừa nghe lời này, liền bất động, thành thật đứng yên để hắn ôm, từng giây từng giây trôi qua, lối thoát hiểm yên tĩnh dị thường, cậu thậm chí nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.
Cửa thoát hiểm mở, Thích Phong vừa ngẩng đầu, thì thấy Lăng Dương đang định bước ra.
Lăng Dương cũng chỉ là muốn đi hít thở không khí, không ngờ lại thấy cảnh không nên thấy, sửng sốt vội vàng lui trở vào.
Hạ Gia Uy cũng nghe được tiếng cửa mở, vội vàng giãy dụa khỏi cái ôm của Thích Phong, “Ai vậy?”
“Gió thôi,” Thích Phong nhẹ nhàng buông cậu ra, “Tôi thấy khá hơn rồi, cám ơn cậu.”
Nghe Thích Phong nói như vậy, Hạ Gia Uy ngược lại càng ngượng ngùng, “Không có gì, cậu cũng đừng buồn nữa…”
“Tôi nói tôi rất buồn, cậu sẽ an ủi tôi chứ?”
Hạ Gia Uy suy nghĩ một chút, “Nếu không thì buổi tối tôi mời cậu ăn cơm.”
“Tôi không muốn ăn cơm.”
“Vậy cậu muốn gì?”
“Tôi muốn ăn cậu.” Thích Phong kề sát miệng lại.
Hạ Gia Uy liền đỏ mặt, cũng may vẫn không thể nhìn thấy.
Thích Phong cười khổ, “Chỉ là đùa thôi, tôi sẽ không ép buộc cậu.”
“Đi thôi, tôi không sao rồi.” Thích Phong nắm tay Hạ Gia Uy trở vào trong, nhưng lại không kéo đi được.
Hắn nghi ngờ quay đầu lại, mặt Hạ Gia Uy rõ ràng đã rất đỏ, cậu nói: (chữ chỗ này đã bị tĩnh lược).
Thích Phong nhìn thấy vẻ mặt của cậu, đầu tiên là không thể ý thức, sau đó là không thể tin, cuối cùng là vui sướng, nếu Thích Ảnh có ở đây, nhất định sẽ trao tượng Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất cho hắn.
Hạ Gia Uy ngờ ngờ nghệch nghệch suốt khoảng thời gian còn lại, cậu không biết bản thân động kinh cái gì mà lại đồng ý, hơn nữa luôn nghĩ cách làm thế nào để đổi ý, nhưng mãi đến khi vào phòng khách sạn, cậu vẫn không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.
—— Vì sao nhìn thấy biểu tình đáng thương của người kia, bản thân lại nhất thời mềm lòng chứ?
—— Hơn nữa đã hiểu rõ người kia nhiều năm như vậy, cái loại đáng thương này tám chín phần là làm bộ.
—— Biết rõ đối phương là làm bộ, còn nhảy vào hố, mày là đồ ngốc sao?
Thích Phong nhìn thấy biểu tình rối rắm của cậu thì biết cậu đang suy nghĩ cái gì, “Nếu cậu muốn đổi ý thì cứ nói, giờ vẫn còn kịp, tuy nói là nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, nhất nặc thiên kim, quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên…”
“Dừng!” Hạ Gia Uy hận đến nghiến răng, “Tôi là nam tử hán, tôi không nuốt lời là được chứ gì.”
“Nhưng mà tôi không muốn ép buộc cậu.”
“Cậu không có ép buộc tôi! Là tôi tự nguyện!” Hạ Gia Uy cảm thấy trên thế giới này không có ai bi đát như cậu, cậu muốn đem hai từ ‘ép buộc’ nhép vào đống từ ngữ đáng hận nhất trên đời.
Thích Phong cũng hiểu nếu tiếp tục trêu đùa Hạ Gia Uy sẽ bạo phát, đang muốn dỗ dành, thì điện thoại đặt trên bàn đổ chuông. Hắn rất hối hận vì đã không làm công tác chuẩn bị, muốn mặc kệ, nhưng điện thoại không theo ý hắn mà tiếp tục reo.
“Chuyện gì?” Hắn tiếp điện thoại với thanh âm đầy phẫn nộ.
“Lạc Minh Phong? Tôi là Mộ Dung bang ‘Kiếm Tình’, em trai cậu ở quán bar uống say rồi, cậu có thể đến đón cậu nhóc không?”
“Em trai tôi còn chưa thành niên, ai cho các anh bán rượu cho nó?”
“Cậu bạn nhỏ này chủ động muốn uống, tôi đâu đánh lại cậu nhóc?” Mộ Dung tỏ ra hết sức vô tội.
“Tìm đại một cái thùng rác rồi ném nó vào là được.”
“Hả?” Mộ Dung chịu thua hai anh em nhà này, “Cậu mau tới đi, cậu nhóc còn đang ầm ĩ đòi uống tiếp, chúng tôi cản không được.”
Thích Phong bất đắc dĩ cúp điện thoại, “Tôi phải ra ngoài một chút.”
“Ơ?” Hạ Gia Uy không biết nên mừng hay nên giận, chuyện này là thế nào?
Thích Phong hôn lên khuôn mặt đang ngờ nghệch của cậu, “Ngoan, chờ tôi, sẽ nhanh trở lại.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo nhất định sẽ kết thúc!
Nói cho nhóm độc giả bên kia tin tốt lành, ‘Tiểu Linh Dương và Dạ Thái Lang’ (tên xuất bản) đại khái dường như sẽ chính thức xuất bản bản chữ Phồn thể ở Đài Loan, cho nên mọi người bình tĩnh không cần tiết kiệm quá nhiều nhân dân tệ để mua đâu XD
[1] Ma thuật sư = ảo thuật gia, nhưng ở đây là ID trong game nên giữ nguyên tiếng Hán, còn phía dưới là nói về chức nghiệp nên sẽ được việt hóa.
[2] Castbar = thanh casting skill, khi sử dụng chiêu thì trên màn hình sẽ hiện một thanh chạy báo thời gian delay, khi thanh chạy đầy thì chiêu sẽ bay ra, hướng tới mục tiêu đã chọn.
[3] Biến Cừu là một kỹ năng trong game, biến đối thủ thành con cừu, người bị biến thành cừu sẽ không thể sử dụng kỹ năng và làm gì khác, nhưng khả năng hồi máu thì tăng nhanh hơn bình thường
[4] Giải cừu: xóa bỏ kỹ năng ‘Biến Cừu’ trên mục tiêu, nhân vật mục tiêu sẽ biến lại thành người, lúc này có thể sử dụng kỹ năng lại bình thường nhưng khả năng hồi máu cũng sẽ chậm lại.
1 thought on “[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 7”