| Phiên ngoại – Vì Em Không Xứng|
Thích Phong x Bạo Bạo Long
(5)
“Bạo Bạo Long!”
Hạ Gia Uy bừng tỉnh, ngay lúc này bóng sượt qua ngón tay cậu, văng ra ngoài.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tiễn Thành vừa chặn được một pha bóng siêu đẹp, định chuyền cho Hạ Gia Uy tấn công nhanh, kết quả bị cái ngây người của cậu làm mất bóng
“A, không, không có gì~” Hạ Gia Uy lấy hai tay vỗ vỗ mặt, chạy về phía dưới rổ, “Được rồi, nghiêm túc nào!”
“Uy, đến lượt chúng ta phòng thủ, rổ ở bên kia……”
Tiễn Thành lắc đầu, đến gần Thích Phong, “Lão đại, cậu có cảm thấy gần đây Bạo Bạo Long có gì kỳ lạ không?”
“Có sao?”
“Thưòng ngày cậu ta ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, căn bản là trong lòng không để tâm chuyện gì, nhưng hai ngày nay rõ ràng là có rất nhiều tâm sự, cậu nói xem một người vô tâm lại có thể có tâm sự, có phải sắp tận thế rồi không?”
Thích Phong nhìn Hạ Gia Uy đứng dưới rổ, từ trước đến nay ở trên sân, cậu giống như người bị đánh thuốc kích thích, nhưng lúc này rõ ràng có chút không tập trung.
Đối thủ cũng phát hiện điểm bất thường ở Hạ Gia Uy, một đường chuyền bóng tinh tế bay qua đầu cậu, cầu thủ số 10 do cậu phòng thủ ở phía sau nhảy lên bắt bóng, lúc Hạ Gia Uy phản ứng lại thì đã muộn, đối phương ở trên không trung trực tiếp úp bóng vào rổ, bóng rơi mạnh xuống, đập lên chân Hạ Gia Uy rồi lại bật ngược lên cao.
Số 10 buông tay khỏi khung rổ rơi xuống đất, ngón cái chỉ xuống, hướng Hạ Gia Uy làm động tác khiêu khích, Hạ Gia Uy làm sao chịu được sự sỉ nhục như vậy, lập tức mở chế độ cuồng bạo, không ngờ còn chưa kịp đánh, bên tai đã truyền đến giọng nói của Thích Phong.
“Bạo Bạo đừng nháo.”
Lời này là Thích Phong kề sát vào tai cậu mà nói, ngay cả hơi thở cũng cảm nhận được, Hạ Gia Uy lập tức từ hai tai đến má đều nóng ran, dường như cả người nhảy dựng lên, “Cậu gọi ai là……” Hạ Gia Uy kịp thời đem hai chữ sau nuốt xuống, thở hổn hển trừng mắt nhìn Thích Phong.
Số 10 vốn nghĩ cậu sẽ ra tay, đang đắc ý kế hoạch sắp thành công, cục diện lại bất ngờ thay đổi, cậu ta hoang mang nhìn huấn luyện viên đang ở ngoài sân, trước khi ra sân huấn luyện viên đã bày mưu nói số 14 của Lạc Minh là siêu cấp hỏa dược, chỉ cần dùng chút mưu mẹo, bọn họ có thể lợi dụng tốt điểm này dụ cậu phạm quy, chẳng lẽ thông tin bị nhầm lẫn?
Ở trên sân cùng đồng đội liếc mắt đưa tình đương nhiên không bị thổi phạm quy, trận đấu vẫn tiếp tục, Hạ Gia Uy đã hoàn toàn khôi phục phong độ ngày thường, những pha đột kích dưới rổ, thế không cản nổi, dưới sự phối hợp của Thích Phong, mấy lần vượt qua sự phòng thủ của số 10 úp rổ rơi xuống, Hạ Gia Uy nhất định tặng kèm động tác ngón cái chỉ xuống đất, sau đó nhìn vẻ mặt khó coi đến không thể nào khó coi hơn được nữa của số 10 rồi bật cười ha ha.
“Này, Thích Phong.” Sau trận đấu Hạ Gia Uy chủ động tìm tới Thích Phong.
“Sao?”
“Câu lần trước cậu nói có thật là nghiêm túc không?”
“Câu nào?”
“Đừng giả ngu!”
“A, là câu đó sao…… Cậu đoán thử xem?”
“Cậu trêu chọc tôi phải không?”
“Đoán lại lần nữa?”
“Cậu quả nhiên là trêu chọc tôi!”
Thích Phong thở dài, “Chỉ số thông minh của cậu chỉ đến vậy thôi sao.”
“Tóm lại, tôi coi như là cậu nói đùa, còn nữa, về sau không được gọi tôi là…… Không được gọi tôi là……”
“Bạo Bạo?”
“Cút!”
Biểu hiện xuất sắc của Thích phong và Hạ Gia Uy trong trận đấu đã khiến cho giới truyền thông thể thao chú ý, 《 Tạp chí bóng rổ Hồ Sóc 》 đặc biệt dùng hai trang báo để đưa tin về hai người “Ngôi sao mới đang tỏa sáng”, còn tuyên bố “Dự đoán trong tương lai hai chàng trai trẻ này sẽ quyển khởi phong bạo[1] trong giới bóng rổ Hồ Sóc” .
Tạp chí còn đăng ảnh hai người chụp chung, Hạ Gia Uy nét mặt sáng láng nhìn ống kính, Thích Phong đứng phía sau cậu, biểu tình trên mặt vô cùng điềm tĩnh. Ngoài ảnh đứng chụp chung còn có một vài ảnh chụp trong trận đấu, thậm chí còn có ảnh Thích Phong đang nói nhỏ bên tai Hạ Gia Uy.
Hạ Gia Uy vô cùng thích kỳ tạp chí này, bản thân cất giữ hai quyển, còn mua thêm vài quyển tặng mọi người, một số câu trong bài báo, cậu có thể đọc làu làu, phải biết rằng, trước đây học bài, do lười nên cậu cứ “a a a” không thuộc nổi một câu hoàn chỉnh.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, từ sau khi kỳ tạp chí được phát hành, Hạ Gia Uy phát hiện fans nữ theo mình đã tăng lên, ở trường thường xuyên bị nữ sinh nhiệt tình nhìn ngắm, ánh mắt các cô luôn theo dõi cậu, cả đám người đều hận không thể lập tức bổ nháo tới.
Hạ Gia Uy cố gắng làm ra bộ dáng không nhìn thấy, nói với Thích Phong đang ngồi ăn đối diện cậu, “Con gái học viện thể thao tính tình quả thực là thẳng thắn.”
“Vậy sao?”
“Mấy cô ấy dùng ánh mắt nóng bỏng nhín đến nỗi tôi cũng thấy xấu hổ.”
Thích phong liếc nhìn cậu: “Cậu cũng có lúc cảm thấy xấu hổ?”
“Tôi chỉ là không biểu hiện rõ sự ngượng ngùng thôi!”
“Vậy cậu có muốn làm cho bọn họ càng nhiệt tình hơn với cậu không?”
“Chuyện này……” Hạ Gia Uy bắt đầu ngượng ngùng.
Thích Phong đột nhiên gắp một miếng thịt trong chén của mình đưa đến miệng Hạ Gia Uy, Hạ Gia Uy thực sự không biết Thích Phong muốn làm gì, nhưng thịt đã đưa đến miệng không lẽ không ăn, cậu không nghĩ ngợi mà ngậm lấy, quả nhiên tầm mắt xung quanh nóng rực đến độ có thể nung chảy cậu.
Hạ Gia Uy vô cùng cảm động, “Thì ra mấy cô ấy sùng bái tôi đến nỗi ngay cả nhìn tôi ăn miếng thịt thôi mà cũng kích động như vậy, cậu nghĩ xem tôi có cần đến chào hỏi mọi người một tiếng không?”
“Không cần đâu,” Thích Phong không biết từ nơi nào lấy ra khăn giấy, làm bộ lau lau khóe miệng Hạ Gia Uy.
“Hửm? Dính gì sao?” Hạ Gia Uy vô thức vươn đầu lưỡi liếm liếm.
“Không có gì, làm ra vẻ vậy thôi,” Thích Phong rút lại khăn giấy, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhóm fans cuồng nhiệt ở khán phòng giăng biểu ngữ —— Phong Bạo Vương Đạo!
Hạ Gia Uy dùng trí tuệ hơn người của mình suy xét ý nghĩa câu biểu ngữ, “Bọn họ nhất định là lấy từ câu quyển khởi phong bạo trong tạp chí.”
Thích Phong bình tĩnh giúp cậu căng cơ khởi động, “Ừm.”
“Không ngờ hai chúng ta lại nhanh được nhiều người hâm mộ như vậy.”
“Ừm.”
“Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần làm người nỗi tiếng.”
“Từ từ sẽ quen.”
“Tạp chí hay đăng mấy chuyện xấu của ngôi sao bóng rổ và người hâm mộ…”
Tay Thích Phong dùng sức, Hạ Gia Uy đau đến kêu la không ngừng: “Dừng! Dừng! Cậu nhẹ tay chút! Chuột rút rồi, đờ mờ!”
Một cô gái lolita mắt to khi xin chữ ký Hạ Gia Uy đã nói cho cậu biết sự thật, “Phong Bạo? Ý nghĩa đương nhiên là Thích Phong X Bạo Bạo Long, hai người các cậu thực rất xứng đôi nha, tuyệt đối là vương đạo chân chính trong lòng tôi… Gì? Cậu ký cho tôi chữ Hạ… là sao? Cậu có thể giúp tôi ký lại chữ Bạo Bạo Long không? Ký bên cạnh Thích Phong… A, đừng ký phía trước cậu ấy, không thể ký ngược được đâu!”
Hạ Gia Uy trở lại phòng ngủ liền đem hai quyển tạp chí ném vào thùng rác, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hận, lại nhặt lên, đem ảnh hai người xé thành nhiều mảnh, mới ném trở lại thùng rác.
“Cậu lại tức giận vì chuyện gì?” Thích Phong phát hiện mấy ngày gần đây Hạ Gia Uy luôn cố gắng tránh mặt hắn, nghĩ không ra mình đã chọc giận cậu lúc nào.
“Tôi về sau phải giữ khoảng cách với cậu!”
Thích Phong có chút kinh ngạc, “Vì sao?”
“Quá thân mật người ta sẽ hiểu lầm tôi với cậu có quan hệ gì đó mờ ám!”
“À, là vậy sao,” Thích Phong thản nhiên nói, “Vậy đừng để bọn họ hiểu lầm là được.”
“Cậu có cách?” Hạ Gia Uy tràn ngập mong đợi nhào tới.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nói của Thích Phong đột nhiên trầm xuống: “Chúng ta phát sinh quan hệ mờ ám, như vậy thì sẽ không tính là hiểu lầm.”
Hạ Gia Uy sửng sốt ba giây, sau đó nhảy ra xa cả thước, nhìn nhìn biểu cảm trên mặt Thích Phong, nhận ra mình lại bị trêu chọc.
“Thích Phong, cậu lại trêu chọc tôi!”
Hạ Gia Uy gào xong liền bước nhanh về phòng ngủ của mình ở đối diện, rầm một tiếng đóng cửa lại, che dấu trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch trong lòng ngực.
Cậu tự gõ đầu mình một cái, “Ngu ngốc, đã nói là không được để trúng bẫy của cậu ta nữa mà?”
“Tôi muốn tìm bạn gái!” Hạ Gia Uy rút kinh nghiệm xương máu hướng Thích Phong lớn tiếng tuyên bố.
“Sao đột nhiên lại muốn tìm bạn gái?”
“Ông đây muốn yêu đương!”
“Yêu đương không nhất định phải tìm bạn gái.”
“Tôi muốn tìm, cậu quản tôi?”
Thích Phong lắc đầu, “Tôi không quản, đi thôi, tôi với cậu cùng đi, giúp cậu có thêm can đảm.”
Hạ Gia Uy vô cùng cao hứng theo sát Thích Phong đến dưới lầu khu ký túc xá khoa thể dục truyền thống.
“Bạn học, đêm nay cùng đi ngắm trăng không?”
“Thần kinh!”
“Em gái, chúng ta cặp bồ đi?”
“Lưu manh! !”
“Người đẹp, hẹn hò với tôi nha?”
Người đẹp một trăm tám mươi cân căm giận nhìn Thích Phong, “Tôi thổ lộ với cậu, cậu có thể không đáp ứng, nhưng cậu không được sỉ nhục tôi!”
“Sư tỷ, em thực sự đã ngưỡng mộ chị từ rất lâu…”
Sư tỷ không nhìn cậu trực tiếp hỏi Thích Phong, “Hai người cãi nhau? Như vậy không được đâu, cậu mau dỗ dành đi.”
“Đều tại có cậu đi theo nên tôi mới luôn thất bại!” Vấp phải trắc trở khắp nơi Hạ Gia Uy bắt đầu tìm lý do khách quan.
“Tôi chỉ là đang bảo vệ cậu thôi, nữ sinh khoa thể thao truyền thống đều biết đánh nhau, lỡ như xảy ra việc động tay động chân cậu sẽ bị thương không phải sao?”
“Đừng nghĩ tôi yếu đuối như vậy! Hơn nữa, tôi lịch sự lễ độ, sao người ta lại muốn đánh tôi chứ!” Đột nhiên có một nữ sinh bước ngang qua người Hạ Gia Uy, nhín bóng lưng thấy đúng là loại nhỏ nhắn xinh xắn mình thích.
Nữ sinh đi rất nhanh, Hạ Gia Uy không chút suy nghĩ liền đi tới nắm lấy cổ tay cô, “Học muội đợi đã……”
Hạ Gia Uy nói còn chưa dứt lời, thân thể đã bay lên trời, trong nháy mắt trời đất đảo lộn, đến khi cậu phản ứng lại, bản thân đã nằm trên đất ngắm trăng .
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi,” nữ sinh vội vàng buông tay cúi đầu, “Em phản xạ theo bản năng.”
Hạ Gia Uy ngây người trên đất vài giây, rồi lăn một vòng đứng lên: “Nữ thần xin được kết giao!”
“A?” Nữ sinh lại càng hoảng sợ, “Nhưng em đã có bạn trai rồi.”
Bạn trai của cô gái vốn đang đứng dưới lầu chờ, nhìn thấy cô bị Hạ Gia Uy quấy rối, vừa chạy tới thì nghe Hạ Gia Uy thổ lộ.
“Tên đen thui, mày cũng dám dụ dỗ bạn gái ông?”
Hạ Gia Uy chỉ vào người con trai thô tục đối diện hỏi cô gái, “Đây là bạn trai của em? Mắt thẩm mỹ em cũng kém quá.”
Nam sinh giậm chân, “Mày sỉ nhục tình yêu thuần khiết của tao, giờ còn sỉ nhục diện mạo đẹp trai của tao, ông đây liều mạng với mày!”
Nữ sinh kéo tay bạn trai, “Đừng làm loạn, anh ấy chỉ nói đùa thôi mà… Ngại quá, tụi em đi trước…”
“Là ai vậy, tôi còn không biết em ấy đã có bạn trai,” Hạ Gia Uy nhìn theo bóng hai người đi xa nói thầm một câu, cậu cúi đầu, chợt thấy trên mặt đất có vật gì lập lòe phát sáng, hình như là lúc nãy rơi ra từ người của tên xấu xa kia.
Hạ Gia Uy nhặt lên xem, chỉ thấy thẻ card mặt trên có ghi —— ‘Hồn Đạm Online’ 300 điểm.
※
[ Nói chuyện riêng ] [ Hạ Đại Gia ]: Tôi chuyển server là vì không muốn nhìn thấy cậu, cậu lại chuyển theo tôi làm gì!
[ Nói chuyện riêng ] [ Lạc Minh Phong]: Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là đúng lúc chúng tôi muốn chơi lại từ đầu thôi.
[ Nói chuyện riêng ] [ Hạ Đại Gia ]: Nếu là oan gia ngõ hẹp, vậy thì quyết một trận tử chiến đi !
[ Nói chuyện riêng ] [ Lạc Minh Phong]: Đang đi phó bản , chờ chút nữa tôi sẽ chơi với cậu, Bạo Bạo ngoan.
Quả nhiên hai giây sau cách vách truyền đến tiếng rít gào của Hạ Gia Uy, “Cậu gọi ai bạo bạo! Ai là bạo bạo hả! “
Thích Ảnh một cước đạp Hạ Gia Uy ra ngoài, “Anh, làm ơn mau hốt cái bao rác chà bá này đi đi, đừng để ở đây chiếm máy em nữa.”
“Dùng máy tính của nhóc thì sao, nhìn cái mặt keo kiệt của nhóc kìa, ” Hạ Gia Uy khẽ lầm bầm trở lại phòng Thích Phong cách vách, nếu không phải là đang nghỉ đông mà máy tính của mình lại để trong trường, cậu cũng không cần phải chạy tới chỗ Thích Phong xài ké máy tính.
Từ lúc vô tình nhặt được thẻ nạp ‘Hồn Đạm OL’, Hạ Gia Uy đã không còn ý định tìm bạn gái, hiện tại cậu một lòng một dạ dốc sức chơi game, triệt để trở thành trạch nam.
Mới đầu cậu còn cao hứng bừng bừng lôi kéo Thích Phong cùng chơi, sau lại phát hiện hành vi này chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, trong một lần bị Thích Phong chọc cho tức giận đến giậm chân, cậu dứt khoát kiên quyết chuyển server tạo nhân vật mới, nhưng không ngờ chưa tới hai ngày, lại ‘ngẫu ngộ’ Thích Phong ở thành chủ.
Hạ Gia Uy buồn chán ngồi trên giường nhìn hắn đánh phó bản, đội Thích Phong có một nữ sinh tên Lạc Minh Tranh, lúc thì Phong ca ca hay quá, lúc thì Phong ca ca dở quá, đánh chữ không ngừng.
Mà vận may của cô nàng Lạc Minh Tranh này cũng thật tốt, đánh xong BOSS, đồ rớt ra vừa đúng thứ cô nàng cần, liền hướng Thích Phong làm một loạt động tác đáng yêu.
Thích Phong là đội trưởng, đang định đem đồ phân cho cô nàng, Hạ Gia Uy ở phía sau đụng vào cánh tay hắn, chuột bị lệch, cấp trang bị vào ba lô của người khác.
Thích Phong buông chuột, xoay người, khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn Hạ Gia Uy chờ cậu giải thích, người kia hất cằm, ông đây là lỡ tay đụng phải, cậu làm gì được tôi?
Điện thoại Thích Phong đặt bên cạnh reo vang, hắn cầm lên, bắt máy, nhưng bản thân không nghe, mà đưa cho Hạ Gia Uy, “Cậu tự giải thích với cậu ta đi.”
Hạ Gia Uy không hiểu gì tiếp nhận điện thoại, chợt nghe giọng Tiễn Thành trong loa lớn tiếng truyền ra, “Lão đại! Cậu cái làm gì vậy hả! Sao lại lấy trang bị của tôi đem cho người khác!”
Hạ Gia Uy cười ngượng tắt điện thoại, trả điện thoại lại cho Thích Phong, “Làm sao tôi biết đó là cậu ta, ai bảo đã chơi nhân yêu còn nói chuyện kinh tởm quá chi.”
“Vậy tôi có thể lý giải hành vi vừa rồi của cậu là ghen không?”
“Ai, ai ghen chứ! Tôi đơn giản chỉ nhìn thấy chướng mắt thôi…… Cậu làm gì?!”
Hạ Gia Uy phát hiện mặt của đối phương bỗng nhiên phóng đại trước mắt, cậu đáng lẽ phải lui về sau hoặc là đẩy tên kia ra, nhưng lúc này cơ thể lại không chịu nghe lời cứng đờ không chịu nhúc nhích.
“Cậu làm gì cũng thẳng thắn, tại sao chỉ có chuyện này là luôn không chịu thừa nhận?”
Hạ Gia Uy nuốt nước miếng, “Chuyện, chuyện gì, cậu muốn tôi thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận cậu thích tôi,” thân thể của Thích Phong càng áp cáng sát, Hạ Gia Uy chỉ có thể lui về phía sau, cuối cùng cả người đều bị áp ngã xuống, thanh âm của Thích Phong giống như có ma lực, làm cả người cậu bị đóng đinh trên giường.
“Cậu cậu cậu nói cái gì, tôi tôi tôi không có. . . . . .”
Hạ Gia Uy còn chưa dứt lời, thì trước mắt đã tối sầm, miệng cũng bị thứ gì đó không rõ chặn lại, tình huống bất ngờ khiến cậu ngây ngốc tại chỗ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến lúc ba hồn sáu phách của lần nữa tìm về với Hạ Gia Uy, phản ứng đầu tiên là giơ tay đánh qua, Thích Phong tuy rằng đã cảnh giác nhưng không hoàn toàn tránh đi, vẫn bị Hạ Gia Uy đánh trúng cằm.
“Cậu đùa giỡn lưu manh!” Hạ Gia Uy tức giận quát.
Thích Phong chậm rãi ngẩng đầu, nắm tay còn để ở khóe miệng, xem ra một đấm của Hạ Gia Uy làm hắn bị thương không nhẹ.
Chống lại ánh mắt của Thích Phong, Hạ Gia Uy rùng mình, cho tới giờ cậu chưa từng thấy qua bộ dạng này của Thích Phong, tuy nói hai người trước đây vẫn thường cãi nhau, nhưng lúc nào cũng chỉ có mình Hạ Gia Uy tức giận, mà Thích Phong thì chưa từng để lộ cảm xúc thật của mình.
Lần đầu tiên nhìn Thích Phong lộ ra vẻ mặt này, tuy rằng không khác biệt nhiều so với lúc bình thường, nhưng Hạ Gia Uy biết, hắn thực sự tức giận.
“Như vậy cũng được xem là đùa giỡn lưu manh?” Thanh âm Thích Phong lạnh lùng đến đáng sợ. “Để tôi cho cậu thấy cái gì mới gọi là đùa giỡn lưu manh.”
Hạ Gia Uy cảm giác không ổn, còn không kịp chạy trốn, đã cảm thấy nửa thân dưới mát lạnh, nơi yếu ớt nhất bị Thích Phong dùng lực nắm trong tay, chỗ đó của Hạ Gia Uy chưa từng bị người khác chạm qua, Thích Phong nhẹ nhàng vuốt ve, cậu không kiềm chế được hít một hơi thật sâu.
“Cậu làm cái gì. . . . . . Đừng. . . . . .”
Thanh âm Hạ Gia Uy bắt đầu run lên, cậu lớn thế này đây là lần đầu tiên .
“Tôi đã chờ cậu nhiều năm như vậy, cậu cũng nên hiểu”
Thanh âm Thích Phong lạnh như băng, nhưng nhiệt độ trên tay lại vô cùng nóng ấm, nhanh chóng lan đến toàn thân Hạ Gia Uy.
“Không cần. . . . . . A. . . . . .”
“Tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa.”
Hạ Gia Uy chưa bao giờ biết được người khác vuốt ve lại thoải mái như vậy, so với tự mình sờ thì thân thể mẫn cảm hơn rất nhiều, cậu chưa bao giờ trải qua loại kích thích này, nên khí giới trên tay Thích Phong rất nhanh đã đầu hàng.
Thích Phong cũng không dừng lại, tiếp tục hướng đến nơi không nên đến, Hạ Gia Uy chợt bừng tỉnh, nhấc chân đá tới, lần này Thích Phong không hề phòng vệ, bị Hạ Gia Uy đạp một cái thật mạnh vào bụng dưới.
Thừa dịp trong tích tắc Thích Phong giảm bớt lực, Hạ Gia Uy vội vàng giãy ra khỏi sự khống chế của hắn, luống cuống tay chân kéo lại quần, ngẩng đầu lên, mới phát hiện Thích Phong đang đau đớn ôm bụng.
Hạ Gia Uy lúc này mới nhớ tới sức của mình vốn đã mạnh, dưới tình thế cấp bách càng dùng hết lực, một đạp này sợ là gây đau không nhẹ.
Vừa rồi còn vì lo lắng cho trinh tiết của bản thân, Hạ Gia Uy đã quên mất người đối diện chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện sàm sỡ cậu, ngược lại còn lo lắng quan tâm đến thương tích của Thích Phong, “Cậu không sao chứ?”
Thích Phong chậm rãi lắc đầu, một đạp này của Hạ Gia Uy cũng khiến hắn lấy lại lý trí, hắn lần nữa khôi phục dáng vẻ ngày thường.
Thích Phong xoa cả buổi mới có thể mở miệng nói, “Vừa rồi tôi có chút kích động, tôi hứa với cậu, đây là lần cuối cùng.”
Rõ ràng là Thích Phong ra tay trước, nhưng trong lòng Hạ Gia Uy lúc này lại tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Thích Phong nhìn thẳng vào mắt Hạ Gia Uy. “Từ nay về sau, tôi sẽ không cưỡng ép cậu nữa.”
Hạ Gia Uy không biết rằng sau này cậu sẽ hận chết câu nói này, nhưng hiện tại, cậu đã bị giọng điệu kiên quyết này của đối phương lay động.
[1] Quyển khởi phong bạo – gió lốc cuồn cuộn nổi lên, ý nói rất nhanh sẽ nổi tiếng. Do bốn chữ này có liên quan tới phần sau của truyện nên xin được để hán việt.
1 thought on “[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 5”