[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 3

[ Chương 3 | Trầm gia uy quyền ]

Mấy vị phu nhân Đường gia hòa thuận đến độ khiến người ta thần kinh tê liệt, có ai từng gặp qua chị em dâu trong hào môn gia tộc nào lại thân thiết giống như bạn tốt như vậy không? Các vị phu nhân này chính là trường hợp đặc biệt, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đánh bài, cùng nhau tính kế với nhi tử, cùng nhau đàm luận về lão công. Mặc kệ đối ngoại hay đối nội, cũng đều đoàn kết chưa từng có, bốn vị phu nhân Đường gia này trong xã hội thượng lưu chính là kỳ quan.

Mấy anh chị em Đường gia đã từng bị hãm hại ở một bên yên lặng nhìn, xem như là ôn lại chuyện bi thương năm đó.

Cũng bởi vì như thế cho nên, em trai, tự cầu phúc cho mình đi! Hơn nữa cưng cũng là đứa ngoan cố nhất Đường gia! Để nhìn xem cưng chết như thế nào! Là anh em, đương nhiên hữu phúc đồng hưởng hữu nan đồng đương[1], chúng ta hiện tại đều đã kết hôn, không lý nào lại để cưng một thân một mình?

“Con trai, trong nhà cũng chỉ còn mình con là độc thân, con cũng kết hôn đi, đứng cố kéo dài nữa, việc con kết hôn cũng là tâm sự của mẹ, con xem các bá mẫu đều đã mẹ chồng người ta, con nhẫn tâm để mẹ ở nhà một mình như vậy hoài sao?” Nói trắng ra, Lâm Mạt Tuyết chính là hâm mộ người ta đều đã có con dâu, còn mình thì không có.

Đường Mộ không nói câu nào, chỉ nhìn mấy thẩm thẩm liên thủ lên tiếng, người này một câu người kia một câu, không biểu hiện mình có ý kiến gì. Thi thoảng nhấp một ngụm trà, nghe xong còn gật đầu phụ họa, ra dáng cục cưng ngoan ngoãn.

“Tiểu Mộ, kết hôn đi, đến lúc đó Đại bá mẫu sẽ giúp con chuẩn bị hôn lễ, con thích tổ chức theo kiểu Trung Quốc hay Tây Âu, Đại bá mẫu đều sẽ giúp con chuẩn bị thật tốt.”

“Nhị bá mẫu sẽ giúp con chuẩn bị tân phòng, vật dụng thiết bị, thiết kế trang hoàng, bá mẫu đều sẽ một tay lo liệu.”

“Tam bá mẫu sẽ giúp con chuẩn bị lễ phục, chỉ cần con lên tiếng, muốn cái gì cũng có.”

“Mẹ sẽ chuẩn bị những thứ còn lại, các bá mẫu còn thiếu xót cái gì, mẹ sẽ lo hoàn.”

“Đối tượng của con gia cảnh như thế nào, xem tình huống mà định đi.”

“Ừm, như vậy cũng tốt, tránh phải làm không công.”

“Nếu bên thông gia không tốt thì làm sao đây?”

“Ai nha, không sao, chúng ta cưới con gái người ta về nhà, chứ đâu có cùng người ta sống chung.”

“Ừm, nếu thế thì……”

Đường Tứ gia đối với tình cảnh này đã thành thói quen, lão bà bọn họ đều rất dư hơi.

Đường gia tiểu Tứ thiếu gia thì thấy chóng mặt, chuyện này tuyệt đối chưa từng xảy ra, những người khác khi kết hôn đều đã có đối tượng, các phu nhân Đường gia mới bắt đầu kế hoạch, nhưng hiện tại, đối tượng của tên kia còn chưa thấy bóng dáng, mà họ đã bắt đầu rồi.

Chỉ có đương sự là không có phản ứng gì.

Vô cùng bình tĩnh.

“Bàn bạc xong rồi sao?” Cuối cùng cậu đứng dậy, thản nhiên hỏi một câu.

Mọi người sửng sốt, sau đó tập thể gật đầu.

“Vậy con đi ngủ, mới về nước vẫn còn bị trái giờ.” Buông tách trà, xoay người lên lầu.

Nhìn nhìn ba giây, mọi người lại tiếp tục thảo luận. Tựa như lão gia tử nói, quản cậu đi chết! Dù sao cũng chỉ cần cậu dẫn người về là được.

Đường Mộ trở về phòng liền lên giường ngủ, cậu không biết ở một gia đình khác tại một nơi khác trong thành phố, cũng trình diễn tiết mục vừa diễn ra trong nhà cậu, mà người kia chính là kiếp nạn cả đời của cậu.

ô

Mỗi gia tộc trong Quân khu đại viện[2] đều có biệt viện độc lập, những người ở đây đều là quân nhân cống hiến cả đời cho quân đội, nhiều thế hệ trước trong gia tộc đều theo chức nghiệp này, các thế hệ sau cũng như vậy. Có rất ít trường hợp ngoại lệ.

Trầm Lãng đậu xe ở khoảng trống trước cửa biệt viện, anh chậm rãi xuống xe, khóa cửa, không chút sốt ruột về nhà.

“Trầm Lãng về rồi à.” Người quen đi ngang qua nhìn thấy, cười hì hì chào hỏi bắt chuyện.

“Bác Vương, ngài cũng về rồi.” Anh ở Quân khu đại viện hơn hai mươi năm, cúi đầu ngẩng đầu đều là người quen.

“Ừ, chứng viêm khớp vai lại tái phát, về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Lão gia tử nhà cậu đã trở về, tôi thật rất muốn đến thăm, cậu gặp được, thay tôi gửi lời thăm hỏi.” Trầm gia lão gia tử cũng cả đời làm chức nghiệp quân nhân phục vụ cho quân đội, vị lão Thủ trưởng này trong Quân khu đại viện không có ai là không biết. Mọi người nhìn thấy ông đều phải cung kính nghiêm chào một tiếng.

Trầm Lãng kiềm chế cơn đau đầu: “Dạ được.” Anh thực sự không biết ngay cả gia gia cũng đã trở về, xem ra lần này là một cuộc đại thanh bàn!

“Vậy cậu tiếp tục làm việc của mình đi, tôi có việc phải đi.”

“Vâng, bác đi thong thả.” Anh có thể đoán được trận chiến sắp diễn ra ở nhà. Lão thiên gia a, anh thực sự không muốn về, nhưng điều kiện tiên quyết là nếu cấp trên trực tiếp của anh không phải là cấp dưới thân tín của gia gia anh, không lấy việc công làm việc tư[3] ép buộc anh, thì anh thực sự không định trở về.

Chầm chậm bước, lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết dũng khí đẩy cửa đi vào.

“Chào Thủ trưởng!” Cảnh vệ gác cửa thấy người bước vào, lập tức lớn tiếng chào.

Trầm Lãng xua tay: “Tôi đã nói ở trong nhà thì không cần.” Người này là cảnh vệ của Nhị thúc, xem ra là đã đến đông đủ, Nhị thúc ở rất xa cũng về.

Cảnh vệ khó xử cúi đầu, nhưng ngài vẫn là Thủ trưởng a! Nếu chỉ là một nhánh tùng màu xanh thì không nói, nhưng ngài nhìn xem trên vai ngài là một nhánh tùng và một ngôi sao vàng lấp lánh nha, dám không gọi ngài như vậy sao?[4]

Trầm Lãng lắc đầu không muốn nói lại vấn đề này. Hiện tại anh muốn giữ tinh thần và thể lực để ứng phó với đám người đang ở trong kia, đúng vậy, không có nghe sai, trong đó thật sự là một đám người. Không phải một vài, mà là một đám!

Trong viện có trồng rất nhiều hoa, có cả cây ăn quả, nguyên nhân là vì viện này quá lớn, trước cũng là khoảng trống sau cũng là khoảng trống, không bằng sử dụng nó vào những việc có ít một chút, đây là lời nãi nãi đã nói.

Biệt viện rất yên tĩnh, ngoại trừ cảnh vệ, không còn ai khác. Trầm Lãng chỉnh lại quân trang, hít một hơi thật sâu, bước về hướng phòng khách, vào cửa liền thấy trong phòng đông nghịt một mảnh, anh vừa vào thì tất cả mọi người đồng loại nhìn về phía anh, gia gia, thái thái, Nhị thúc, Nhị thẩm, Tam thúc, Tam thẩm, Tứ thúc, Tứ thẩm, Ngũ cô, Ngũ dượng, ngay cả Lục thúc cùng Lục thẩm luôn bận rộn cũng trở về, còn ba mẹ anh thì lại càng không thể vắng mặt! Anh biết thế nào cũng như vậy!

“Trầm Lãng đã về.” Phía sau đột nhiên có người lên tiếng, Trầm Lãng vừa quay đầu lại, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra ngoài.

“Thất thúc!?”

Thất thúc không phải đang ở Anh quốc tu dưỡng sao? Làm thế nào cũng ở đây?!

“Giật mình khi thấy chú sao?” Trầm gia Thất gia chau mày cười cười.

“Người không phải đã đi tu dưỡng sao? Còn có thể được nghỉ về nhà?” Lão thiên gia, hôm nay anh có thể sống sót rời khỏi đây sao?

“À, chú trở về ăn Tết thôi, cố tình xin nghỉ mười ngày về nhà mừng năm mới, Thất thẩm của con có việc, buổi tối mới bay về, đại khái là vậy. Tiểu cô và Tiểu dượng của con thì khoảng một tiếng nữa sẽ đến, bọn họ cũng là trở về mừng năm mới.” Trầm Thương cười khanh khách nói cho đứa cháu của mình biết, hết hạn ngày mai cả nhà sẽ có mặt đông đủ.

Hiện tại Trầm Lãng kích động muốn đem chính mình đập cho ngất xỉu, mọi người trong gia tộc đều đến đủ! Năm nay anh đâu có phạm thái tuế [5] a!

Người lớn trong nhà anh rất đông, gia gia anh khi đó ái quốc, vì tăng báo quốc sản, sinh chín đứa nhỏ, ngoại trừ người con gái thứ tám là không thể nuôi sống, những người khác hiện tại đều đến đông đủ. Không tính gia gia nãi nãi, thuộc thế hệ trưởng bối trong nhà có đến mười sáu người! Còn hàng tiểu bối thì có mười ba người, chưa tính tiểu bảo bảo trong bụng Lục thẩm. Đứa em nhỏ nhất nhà năm nay mười một tuổi, lớn nhất chính là anh năm nay ba mươi hai, cách nhau hai mươi mốt tuổi. Anh em trong nhà ngoại trừ còn đang đi đọc, những người trưởng thành đều chưa một ai kết hôn! Lý do là Đại ca còn không cấp bọn họ gấp cái gì? Cho nên hôm nay mới có đại hội đàm đạo này! Cũng có thể gọi là đại hội bức hôn!

“Cả nhà đến đông đủ rồi, vậy cùng làm gì đó vui vui đi?” Con gái bảo bối của Tứ thúc Trầm Lăng Nhi cười hì hì đề nghị, năm nay thật tốt, cả nhà đông đủ! Năm rồi không phải thiếu người này thì cũng là thiếu người kia, năm nay thật tốt a!

“Có trò vui a.” Năm nay nhân vật chính đã đến rồi, còn sợ không có trò vui sao?

“Là gì nha?”

Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng Trầm Lãng đang cởi áo khoác, nhìn đến mức khiến anh phải rùng mình! Lão thiên gia a, đừng có trêu người như vậy chứ!

“Đại ca, anh lạnh à?” Trầm Lâm cùng Trầm Bách là một đôi song sinh, hiện đang học ở Đại học Lý Phong! Tất cả anh em trong nhà bọn họ đều rất sùng bái người Đại ca mới ba mươi hai tuổi đã giữ quân hàm Thiếu tướng này! Thật sự có thể nói là xem anh như thần tượng! Không chỉ riêng nhà bọn họ, mà là trong toàn bộ Quân khu đại viện, Đại ca của bọn họ chính là người xuất sắc nhất! Mười sáu tuổi đã gia nhập quân đội, ở quân đội nổ lực đấu tranh mười mấy năm, mặc dù không thể nói là không có chút nào nhờ vào quan hệ gia tộc. Nhưng anh là Thiếu tướng do Quân ủy đặc biệt bổ nhiệm, thực sự không thể chỉ dựa vào các mối quan hệ mà lên được cấp bậc này!

Trầm Lãng lắc đầu, anh không lạnh, tuyệt đối không lạnh. Xem ra anh chỉ có thể tự lực cánh sinh .

“Đại ca, năm nay không cần xuống quân khu thăm hỏi khích lệ quân binh sao?” Mấy năm nay Đại ca rất ít được ở nhà mừng năm mới .

“Không cần, năm nay nghỉ, mệnh lệnh từ Quân ủy.” Anh nói có vẻ rất thản nhiên, nhưng anh hiện tại đã muốn bạo phát rồi! Trước khi anh trở về, Thượng tướng Tư lệnh có bảo anh nên về nhà gặp trưởng bối. Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, đến khi nhận được điện thoại từ mẹ, anh mới biết được trong chuyện này còn có nội tình!

Bình thường anh bận việc, về nhà cũng là rất vội vàng, có rất ít thời gian ngồi xuống cùng người trong nhà nói chuyện, nhưng nội dung của những cuộc nói chuyện này đều là: Không còn nhỏ nữa, sự nghiệp có rồi, nên thành gia đi!

Hiện tại bọn họ trực tiếp từ trên xuống tay, buộc anh phải trở về cùng người trong nhà nói chuyện, diễn thuyết, đối thoại!


[1] Hữu phúc đồng hưởng hữu nan đồng đương: tuyên ngôn thần thánh “có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia”

[2] Quân khu đại viện: khu nhà ở dành riêng cho gia đình quân nhân

[3] Lấy việc công làm việc tư: giả công tể tư

[4] Ý của người cảnh vệ trong câu này là: nếu anh Lãng chỉ là người bình thường gắn một nhánh cây tùng thật lên vai thì gọi sao cũng được, nhưng đằng này trên vai áo anh đính ngôi sao cùng nhánh cây vàng – biểu thị quân hàm Thiếu tướng trong quân đội – nếu gọi sai sẽ bị kỷ luật.

[5] Phạm thái thuế: năm tuổi – ý câu là năm nay không phải năm tuổi của anh nhưng sao lại xui như vậy

Author: Du Phong Nhi

1 thought on “[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *