[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 2

[ Chương 2 | Tập thể bức hôn ]

Sau khi kết hôn, Đường Ngạo cũng không vội chuẩn bị xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, mà muốn ở lại xem náo nhiệt.

Đường gia bận rộn suốt hôn lễ, nhóm khách cuối cùng rồi cũng ra về. Phòng khách biệt thự Đường gia sáng rực ánh đèn, Đường lão gia tử ngồi ở thượng vị, nhi tử ngồi bên trái, tôn tử ngồi bên phải, chỉ có Đường Mộ lẻ loi được an bài ngồi đối diện Đường lão gia tử, tiếp nhận ánh mắt chăm chú từ ba hướng!

Người hầu sau khi đặt trà và điểm tâm lên bàn liền lui ra góc phòng, đứng yên bất động.

Đường Mộ trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn xem thường n lần, cậu biết là sẽ như thế này! Cậu biết! Về nhà khẳng định là sẽ được hưởng thụ loại đãi ngộ cao cấp này! Chính là không nghĩ tới gia gia cư nhiên so với mẹ còn gấp hơn, cậu cứ tưởng đại hội thảo phạt này là tiết mục của ngày may, tốt xấu gì mọi người cũng mệt mỏi cả ngày, hôm nay cậu vừa xuống máy bay, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon!

Đường Tứ gia cười lạnh! Tử tiểu tử! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ba năm trước chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Hôm nay xem ngươi chạy đi đâu! Tiểu tử chết tiệt! Ba người kia đều có con trai trợ giúp, cho dù không thể giao lại toàn bộ quyền hành, ít nhất cũng có người giúp tiếp quản, còn ông thì sao!? Đại gia nó! Ông trong ngoài gì cũng phải tự mình làm mọi việc! Còn thằng nhóc thiên lý bất dung này lại không có nghĩa khí chạy đi nước ngoài hưởng thụ cuộc sống! Có đứa con trai nào đối xử với ba mình như thế không? Đáp án là nhà khác không có, nhà ông rõ ràng là kiểu mẫu điển hình!

Đường Mộ không nhanh không chậm cởi áo khoác lông cừu trên người, cậu sợ lạnh, khí hậu Cologne chỉ se lạnh, nhưng về nước thì có chút chịu không nổi! Cậu vừa xuống máy bay liền khoác thêm hai lớp áo len, nhưng vẫn còn thấy lạnh, cũng đã cuối năm, đây là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.

Vào nhà ngồi nửa ngày cậu mới chịu cởi áo khoác, quên đi, ngày mai đi mua áo lông! Cậu nghĩ năm nay chắc sẽ không thể trở về Cologne mừng năm mới! Nếu ở lại nước mừng năm mới, việc quan trọng đầu tiên phải làm chính là đi mua thêm áo lông!

“Con trai, lạnh sao?” Lâm Mạt Tuyết thấy áo len trên người con trai, có chút lo lắng. Đứa nhỏ này từ trước đều nay đều sợ lạnh, năm nay hình như lại đặc biệt lạnh, xem ra là rất lạnh rồi.

“Không có gì đâu mẹ, ngày mai con sẽ đi mua áo lông.” Đường Mộ bưng lên tách trà nóng được chuẩn bị sẵn, giữ trong lòng bàn tay sưởi ấm, trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng vào nhà đã nửa ngày, tay cậu vẫn lạnh buốt.

“Ưm hừm.” Đường lão gia tử ho khan một tiếng, kéo lực chú ý của hai mẹ con trở về.

“Đường Mộ, ngươi ở nước ngoài mấy năm?”

“Ba năm, gia gia.” Cậu thành thành thật thật trả lời. Tối nay nhất định phải hữu vấn tất đáp.

“Đối tượng đâu?” Lão gia tử cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đường Mộ giương mắt quét một vòng, quả nhiên người nào cũng mang vẻ mặt xem náo nhiệt chờ đợi đáp án của cậu: “Gia gia, đối tượng của con…” Cậu cố ý nói đến một nửa thì dừng, lại nhìn lướt qua, ánh mắt càng sáng: “Còn ở trong nhà người ta.” Cậu thản nhiên nói tiếp nửa câu còn lại.

“Phụt——” Lão gia tử vừa nâng chung trà lên uống một ngụm, chờ cậu nói hết câu, nhưng đoạn sau của cậu làm lão gia tử lập tức phun nước. Không phải vì bị sặc mà là vì bị lời nói của cậu làm cho tức giận!

“Ba——”

“Gia gia——”

Nhi tử ngồi bên trái cùng tôn tử ngồi bên phải đều giật mình, cũng chỉ có tiểu tử không lương tâm kia một chút cũng không nhúc nhích.

“Đường Mộ!!”

“Dạ!”

“Ngươi không phải ghét bỏ ta tám mươi tuổi còn chưa tiến quan tài, nên muốn đưa ta một đoạn phải không?” Đường lão gia tử tức giận đến trừng mắt dựng râu! Tiểu quỷ này từ nhỏ đến lớn đều là mang bộ dáng nhã nhặn, tính cách nói dễ nghe là nho nhã ôn nhuyễn, nói khó nghe chính là loại từ từ không chịu tiến. Trong nhà cậu là nhỏ nhất, nhưng cũng người khiến cả nhà phải tức giận nhất. Mọi thứ đều ưu tú, cái gì cũng xuất sắc, cậu là đứa cháu xuất sắc nhất trong gia tộc, nhưng cũng là người giỏi nhất trong việc không để ai được yên!

“Gia gia, con nghĩ người sẽ sống đến một trăm tuổi, hiện tại còn quá sớm .” Nói đúng là lão nhân gia người sống thêm hai mươi năm, con sẽ đưa ngươi tiến quan tài, nhất định tự tay đưa!

Đường lão gia tử cười cũng không được tức cũng không được: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi sáu.”

“Vậy ngươi nói, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi mới tìm đối tượng?”

“Người xem! Gặp được thì ngày mai, gặp không được thì sang năm.” Ngày mai ngày mai vẫn là ngày mai, sang năm sang năm vẫn là sang năm, có trời mới biết là lúc nào!

Cậu đã nói tối nay nhất định hữu vấn tất đáp mà.

“Được, trễ nhất là sang năm, ngươi phải đem việc kết hôn về chứng thực cho ta.”

“Dạ được, nhưng mà ông nội, nếu gặp không được thì làm sao?”

Nghe một chút này nói cái gì?

“Gặp không được cũng phải đi gặp cho ta!”

“Vậy nếu gặp được nam nhân thì sao?” Đường Mộ kỳ thực không nghĩ nhiều, cậu chỉ là thuận miệng hỏi như vậy, nhưng sau này cậu đã nghĩ muốn cho chính mình hai cái tát! Cho cái tội miệng quạ! Ăn nói lung tung!

“Ta quản ngươi đi chết!Dù là nam nhân! Sang năm ngươi cũng phải dẫn một người về cho ta!” Lão gia tử triệt để xù lông!

“Oa! Gia gia, người khi nào đã cởi mở đến mức cả đồng tính luyến cũng có thể tiếp nhận rồi?” Rốt cuộc Đường Ngạo cũng chen miệng nói một câu.

“Chỉ cần tiểu tử này có thể dẫn một đối tượng về, dù là nam ! Ta cũng chấp nhận!” Lão gia tử xem ra đã nổi giận thật rồi, bằng không sẽ không nói ra lời này!

“Nga! Được rồi! Ba mẹ, con dẫn đối tượng là nam về, hai người có chấp nhận không?”

“Chấp nhận a, như thế nào lại không? Điều kiện tiên quyết là ngươi phải dẫn được người về đi đã.” Đường Tứ gia cười cười, ông so với dưỡng đứa con gái thì có gì khác nhau? Hai cô con gái của Tam gia còn biết giúp gánh vác công việc! Ông dưỡng một tên nhóc như vậy còn không bằng dưỡng một đứa con gái! Chỉ biết hại ba mình!

Lâm Mạt Tuyết cũng cười: “Mẹ không có kỳ thị.” Kỳ thực lúc ấy tất cả mọi người đều biết đây chỉ là buộc miệng nói ra, nhưng lúc Đường Mộ thật sự dẫn đối tượng là nam nhân về, toàn Đường gia đều đơ người.

“Được rồi! Cứ như vậy đi!” Lão gia tử vung tay, đại sự đã định!

Lão gia tử nói xong cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, đứng dậy trở về phòng ngủ ! Tám mươi tuổi, bận rộn cả ngày, thực sự là mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút!

Những người khác thì không có biểu hiện gì, vẫn ngồi ngăn ngắn tại chỗ. Lão gia tử vừa đi, sóng gió bắt đầu nổi.

“Nói mau, ngươi rốt cuộc khi nào thì trở về?” Đường Tứ gia lên tiếng.

“Ba, con không phải đã trở về rồi sao?” Đường Mộ đánh Thái Cực[1], cậu biết là sẽ có màn tra khảo này! Ba ba tuyệt đối là sẽ không bỏ qua cho cậu.

Đường Tứ gia hừ lạnh một tiếng: “Định ở lại mấy ngày hả?”

“Nếu người không ý kiến, ngày mai con trở về.” Cậu cầm tinh con khỉ, không thể để khỉ thấy cột, nhìn thấy nó sẽ leo lên. Mặc kệ cây cột kìa là gì, nó cũng sẽ leo lên.

Đường Tứ gia cầm lấy dĩa dựng điểm tâm trên bàn ném mạnh về phía cậu, cũng không bởi vì cậu là con trai duy nhất của ông mà nương tay. Đại gia nó! Ông ba năm trước đã muốn làm như vậy! Cái thằng nhóc này!

Đường Mộ lấy chân đạp nhẹ vào cạnh bàn, mượn lực, vững vàng nhảy lên, tránh thoát cái dĩa Đường Tứ gia ném tới, xoay người đứng xuống cạnh sofa, tách nước trà trong tay một giọt cũng không có nhiễu ra ngoài.

“Ba, con là con ruột của người đó.” Cậu cũng không giận, thản nhiên liếc nhìn vị phụ thân đang ngồi an định trên ghế.

“Có đứa con như ngươi ta thà không có.” Đường Tứ gia oán hận kéo kéo khóe miệng, thỏ tể tử, thân thủ không chậm đi chút nào. Xem ra tên nhóc này ba năm qua sống rất tốt, trắng trẻo khỏe mạnh: “Nói, khi nào thì kết hôn?” Khi kết hôn chứng tỏ đã trưởng thành chững chạc, nên biết tiếp quản gia nghiệp. Này chính là âm mưu của ông.

“Con đã nói rồi , gặp được thì ngày mai, gặp không được thì sang năm.”

“Ngươi bớt đem mấy trò lừa gạt ông nội ngươi đến lừa ta đi, nói cho ngươi biết, ba ba của người hơn hai mươi năm trước đã dùng qua mấy chiêu này, hiện tại ngươi dùng thì đã lỗi thời rồi.” Đường Tứ gia chau mày, nói rõ ông sẽ không dễ bị lừa.

“Con không có đối tượng, tìm ai kết hôn a?” Người trong Đường gia tuy đều là bị buộc kết hôn, nhưng mỗi người đều là tình yêu mỹ mãn, gia đình hạnh phúc.

“Người sẽ không bảo con tùy tay túm đại một cái a miêu a cẩu trên đường về kết hôn đi?”

“Ta quản ngươi đi chết! Đối tượng tự mình tìm, kỳ hạn cuối là năm sau!” Có thể nhìn ra được Đường Tứ gia cùng Đường lão gia tử thật sự là cha con! Nói chuyện đều giống nhau, quản ngươi đi chết, chỉ quan tâm kết quả, không chú trọng quá trình.

Đường Mộ nhìn mẫu thân đại nhân, lão công của người bảo con trai người đi chết, người cũng không quản?

Lâm Mạt Tuyết nhún nhún vai, lực bất tòng tâm với ánh mắt cầu xin giúp đỡ của con trai, kỳ thực bà cũng không hài lòng đứa con ngang bướng trốn mất ba năm, các chị em khác đều đã có con dâu, lão công có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng họ hưởng thụ thế giới hai người, còn bà thì phải một mình trông coi cả tòa nhà lớn, lão công bận rộn việc công ty cả ngày không thấy bóng dáng, đừng nói thế giới hai người, buổi tối về đến nhà nằm trên giường cũng không thể nói quá hai câu, tất cả đều do đứa nhỏ không hay ho này làm hại! Hiện tại bà chỉ ước cho đứa nhỏ này mau kết hôn, sau đó tiếp quản công ty, để bà cũng có thể cùng lão công hưởng thụ thế giới hai người!

“Tiểu Mộ a, Đại bá mẫu không phải ép con, nhưng con nên kết hôn đi, con xem nhà chúng ta chỉ còn mỗi mình con, cả nhà đều đặt lực chú ý lên người con rồi, con còn có thể chạy nơi nào?” Vợ của Đường Đại gia Văn Tây cũng nhịn không được lên tiếng, bà rốt cục cũng đem hàng tồn kho nhà mình ra thanh lý. Tiểu tử này là nhỏ nhất, hiện tại cũng là món hàng tồn đọng khó tiêu thụ nhất!

“Đúng vậy, Tiểu Mộ, Tam ca của con hiện tại cũng đã kết hôn, chỉ còn mình con thôi, lão gia tử nhất định sẽ dùng đủ mọi biện pháp để lo chuyện của con.” Nhị bá mẫu Bạch Vũ cười đến ôn nhu nói thêm vào.

“Tiểu Mộ, Tam bá mẫu cũng nhắc nhở con hai câu, con cũng đã hai mươi sáu, nên hiểu chuyện một chút, Nhị ca của con hai mươi ba tuổi đã kết hơn, con đã để lỡ ba năm rồi. Hơn nữa chỉ là kết hôn thôi, con có thể chờ mười năm sau mới có đứa nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của con.” Đường Tam bá mẫu Diệp Mạt rất phối hợp đứng về phe bên kia.


[1] Đánh Thái Cực: nói chuyện vòng vo, không trả lời ý trọng điểm

Author: Du Phong Nhi

8 thoughts on “[Danmei] Phu nhân!Thiếu tướng thỉnh ngài về nhà – Chương 2

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *