Thanh Mai Túy
Chương 32
Sở Tiêu Vi nôn nghén kéo dài hai tháng, đến tận khi bụng nổi lên rõ ràng, eo to thêm một vòng mới bớt. Trong thời gian này, ngoại trừ mứt hoa quả chua đến ê răng ra thì y cái gì cũng đều ăn không vô, thế cho nên, cái bụng dù to ra nhưng người lại gầy đi thấy rõ. Lạc Ngọc Minh nhìn thấy vậy, trong lòng sốt ruột lắm, lại thương vô cùng, mỗi ngày đều hết bưng thuốc bổ này đến thuốc bổ kia xoay quanh cạnh y. Sở Tiêu Vi thấy mấy thứ này trái lại càng buồn nôn hơn, ói dữ dội hơn. Sự tồi tệ này cứ tiếp diễn như vậy cuối cùng cũng qua đi.
Đợi kỳ ốm nghén kịch liệt của y kết thúc, Lạc Ngọc Minh bắt đầu đại bổ cho y, mỗi ngày làm đồ bổ bắt y uống, xem như là muốn đem thuốc của hơn hai tháng trước bổ bù lại. Tựa như hiện tại, Lạc Ngọc Minh đang bưng một chén canh cá trích, nói với Sở Tiêu Vi: “Đến nào, uống cái này đi. Đây là ta tự mình xuống bếp hầm, hẳn là rất ngon. Lúc ta còn chưa xuất sư, nương tử đại sư huynh mang thai, sư mẫu cũng hầm canh này cho nàng ăn, nói là với phụ nữ có thai rất có lợi. May mà ta nhớ ghi lại.”
Sở Tiêu Vi liếc mắt xuống món gì đó trong tay hắn, canh cá hầm trắng trong không có chút xíu dầu mỡ, vài miếng rau xanh nổi trên mặt nước, màu sắc xinh đẹp làm cho hứng thú dâng cao, hương thơm từ bát canh toả ra cũng không khỏi làm mọi người nuốt nước miếng. Tiếc là, Sở Tiêu Vi lại không có hứng thú, cũng không có nước miếng chảy ròng, mà là mặt đen một nùi.
“Ngọc Minh, canh này là cho nữ nhân tiết sữa.”
Lạc Ngọc Minh không phản ứng kịp, đứng ngốc ra. Sở Tiêu Vi gằn từng chữ một: “Nói đúng ra phải là, ta cũng không phải nữ nhân, có uống cũng không ra sữa được, canh này không phải để ta uống.”
Mặt của người nghe cũng đen đi vài phần, đã chuẩn bị mọi việc mà sao hết lần này tới lần khác đều sai.
Bụng Sở Tiêu Vi mỗi ngày một lớn, thân thể cũng càng ngày càng nặng nề hơn, hoạt động ngày càng bất tiện. Người mỗi ngày đều thay đổi, thời tiết bên ngoài cũng mỗi ngày đều đổi thay. Đại tuyết bay tán loạn nghênh đón đêm trừ tịch. Trong Thanh Mai giáo này chỉ có mấy trăm giáo chúng, người ít sức yếu, tuy nói cũng là náo nhiệt, nhưng so ra vẫn kém nơi phồn hoa đặc sắc bên ngoài. Nhìn nến đỏ, hoa đăng rực rỡ, Sơ nhi mặc áo đông màu đỏ cổ viền lông chồn rất vui vẻ, Lạc Ngọc Minh lại không thể ngừng nghĩ đến quang cảnh tống cựu nghênh tân bên ngoài Thanh Mộ Sơn. Ngoài kia phồn hoa rực rỡ, đèn sáng như ban ngày, ngựa xe như nước, tiếng nói cười rộn ràng, múa xiếc ảo thuật cực kỳ sinh động, các món ăn vặt tràn đầy. Trong lúc đón lấy những bông tuyết bay tán loạn, tìm một quán trà ven đường gọi một bình trà nóng, thưởng thức hồng trần hỗn loạn bên ngoài, là một loại hưởng thụ thích ý đến cỡ nào. Nếu là trước đây, Lạc Ngọc Minh hắn là người thích yên tĩnh, ít ồn ào, hiện tại ở đây xa rời nơi trần thế đã lâu, ngược lại có điểm hoài niệm sự ồn ã ngoài kia. Con người sao, luôn luôn không cảm thấy đủ.
Sở Tiêu Vi thấy hắn tại bàn cơm tất niên không yên lòng, sớm đã cho mọi người nghỉ đón tân xuân, rửa mặt thay y phục xong từ phía sau ôm lấy người ngồi ở trên giường, hỏi: “Ngày hôm nay làm sao vậy, nhìn ngươi một chút vui vẻ mừng lễ năm mới cũng không có?”
Lạc Ngọc Minh trèo lên giường, chui vào chăn, cũng ôm lấy người bên cạnh: “Không có gì, chỉ là động phàm tâm, nghĩ tới nơi phồn hoa bên ngoài.” Cùng là một lời nói vui đùa lại khiến thân thể người nằm cạnh cương cứng một chút. Lạc Ngọc Minh biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, Sở Tiêu Vi không nói, hắn cũng không muốn giải thích, hóa ra cho tới bây giờ chuyện này vẫn là nút thắt trong lòng hai người, mối này không dễ gì mà giải được. Ôm tâm tư trốn tránh, tay hắn tiến vào vạt áo người nọ, vỗ về da thịt người vì mang thai mà trở nên mập mạp hơn rất nhiều. Người nọ không tránh cũng không cự tuyệt, tay Lạc Ngọc Minh càng lớn mật hơn, tiếp tục sờ tới hai điểm trước ngực. Hai đầu vú so với trước đây lớn hơn, màu sắc thêm sậm, thêm mẫn cảm chịu không được sự đùa bỡn, trong chốc lát, hô hấp Sở Tiêu Vi đã dồn dập, tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng tràn ra. Hai người đều thật lâu chưa phóng thích, củi khô lửa bốc, rất nhanh liền không kiềm chế được. Hai ba cái đã gỡ bỏ trung y vướng bận trên người Sở Tiêu Vi, tay phải đi thẳng vào vấn đề, nắm lấy phân thân của y bắt đầu chuyển động lên xuống. Nhìn Bàn tay ngọc thon dài, trắng nõn di động ở trên tính khí cương đến đỏ thẫm của mình, trái tim Sở Tiêu Vi gia tốc đập mạnh, bụng dưới co thắt, trước mắt từng đợt bạch quang chớp lóe, sau đó thì mềm nhũn tê liệt ngã xuống giường.
Lạc Ngọc Minh hôn người mệt đến lả đi một cái, dùng khăn gấm lau sạch sẽ hai tay rồi nằm xuống. Sở Tiêu Vi quay đầu lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi ── không muốn sao.”
“Đối với con sẽ không tốt, ta nhịn một chút được rồi.”
Y ngả đầu dựa vào cổ người kia, mang theo một chút ý tứ dụ dỗ nói: “Không việc gì, ngươi nhẹ một chút là được.” Nói rồi bắt lấy cái đó đang cứng như sắt của hắn, “Đã cứng thành như vậy còn muốn nhịn sao.”
Vốn là hắn phải bất chấp khó khăn, kiên trì cùng nhẫn nại, người nọ lại không màng ý tốt lại đùa giỡn hắn, lúc này đúng là không nhịn nổi nữa rồi. Hắn lật người nọ lại, để y nằm nghiêng đưa lưng về phía mình. Y phục mới nãy cũng đã trút bỏ, hiện tại Sở Tiêu Vi toàn thân xích loã. Tuy rằng bởi vì có hài tử nên bụng to ra, thế nhưng nhìn từ phía sau, thân thể này vẫn hoàn mỹ như cũ làm cho người ta động tâm. Bờ vai rộng, mạn sườn được bao bọc bởi cơ lưng rắc chắc, đường cong thắt lưng vì nằm nghiêng mà lộ ra, cặp mông tròn trịa cực kỳ hấp dẫn và đôi chân thon dài, không có cái nào là không làm cho Lạc Ngọc Minh thú tính đại phát. Chỉ mới nhìn thôi mà phía dưới liền đã cương cứng không chịu nổi.
Không kịp chờ đợi dùng thuốc mỡ khuếch trương một chút, giơ một chân người nọ lên, thanh âm hắn gấp gáp khàn khàn nói: “Ta muốn vào.”
Sở Tiêu Vi mới vừa gật đầu, phân thân người phía sau đã đâm vào. Tiến công quá mau, lực đạo quá lớn, Sở Tiêu Vi chịu không nổi kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy? Có phải ta làm đau ngươi?”
Y lắc đầu, “Không sao, ngươi làm nhẹ nhẹ là tốt rồi.”
Lần này, động tác của Lạc Ngọc Minh dịu dàng hơn rất nhiều, chậm rãi rút ra, lại thong thả đẩy vào, mỗi lần ra vào đều tận lực săn sóc đến điểm mẫn cảm trong tràng bích của y. Bị đâm đến ý loạn tình mê, thanh âm Sở Tiêu Vi càng ngày càng không thể khống chế, càng ngày càng buông thả.
Một đêm kiều diễm, dây dưa thật lâu, thật lâu.