[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 8 (Hoàn)

| Phiên ngoại – Vì Em Không Xứng |

Thích Phong x Bạo Bạo Long

(8)

Thích Phong vừa bước tới cửa quán bar, thì nghe thấy tiếng kêu đau đớn thảm thiết phát ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh.

“Ai đó!” Hắn quay đầu chạy đến đầu hẻm, lúc đến thì người hành hung đã chạy mất, chỉ còn một người đang nằm sấp trên mặt đất.

Hắn vội chạy tới kiểm tra, “Là cậu? “

Người dưới đất hơi thở yếu ớt, không phải Tiểu Linh Dương thì là ai, lúc sáng hai người vẫn còn trong khu thi đấu đánh PVP, sao nháy mắt lại thành ra thế này.

Thích Phong không chút nghĩ ngợi móc điện thoại ra, vừa định nhấn số, tay phải Lăng Dương đột nhiên giơ lên, kéo hắn lại, “Đừng báo cảnh sát.”

Giọng nói của Lăng Dương suy yếu đến mức không còn có thể suy yếu hơn được nữa.

“Cậu bị như vậy mà còn không muốn báo cảnh sát?”

“Đừng báo cảnh sát, ” Lăng Dương lặp lại lần nữa, thanh âm còn yếu hơn khi nãy, “Cũng không cần gọi cấp cứu, người bên trong sẽ nghe được.”

Thích Phong thấy khó xử.

Trong giọng nói của Lăng Dương lộ ra sự tuyệt vọng, “Xin cậu.”

Thích Phong hơi do dự, cắn răng, cất điện thoại vào, đỡ Lăng Dương dậy, “Nhưng cậu nhất định phải đi bệnh viện.”

Lăng Dương không còn sức nói tiếp, khóe môi mấp máy, Thích Phong mơ hồ nhận ra đó là tiếng cảm ơn.

Lăng Dương tuy bị thương nặng, nhưng cũng may đều là bị thương ngoài da, bên trong không có gì đáng lo, chỉ là tay trái của cậu…

“Có muốn tôi gọi điện báo cho đồng đội cậu biết không?”

Lăng Dương vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu, hoảng hốt nói: “Không được.”

Ánh mắt của cậu gần như là cầu khẩn nhìn Thích Phong, “Tuyệt đối không được.”

Thích Phong nhìn đồng hồ, hắn đi đã hơn một tiếng rồi.

“Vậy phải làm sao? Cậu còn bạn bè nào khác không?”

Lăng Dương trầm mặc, cả buổi mới nói, âm thanh nhỏ xíu như muỗi kêu, “Thật ra tôi cũng có rất nhiều bạn….”

Thích Phong nhìn cậu nửa ngày, thở dài một hơi, thuận tay kéo ghế ngối xuống, “Tôi hiểu rồi, tối nay tôi sẽ ở lại đây.”

“Ngày mai cậu không thi đấu sao?”

“Tôi đã kết thúc cuộc chơi sáng nay,” Thích Phong thờ ơ nhìn tay Lăng Dương, “Cậu cũng vậy.”

Lăng Dương ôm đầu gối, dúi đầu vào khuỷu tay.

Bầu không khí trầm lặng đến nghẹt thở, Thích Phong từ trước tới nay ít nói, nhưng cũng cảm thấy tình cảnh lúc này quá mức yên tĩnh.

Mà hắn lo, nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy, tâm trạng Lăng Dương có thể sẽ rơi vào tuyệt vọng.

“Tôi đưa cậu đến bệnh viện, còn ở lại đây với cậu, ít nhiều cậu cũng phải nói gì đó với tôi đi chứ?”

“Nói gì?”

“Nói tại sao cậu lại thành ra thê thảm như vậy.”

Lăng Dương lần nữa trầm mặc, một lúc lâu, cậu bắt đầu kể lại những chuyện cũ khi ở cùng Mạnh Hổ, theo dòng ký ức, một đêm bi thương, đem tất cả kỷ niệm của hai người, chậm rãi kể cho người xa lạ quen biết chưa tới một ngày.

Thích Phong nghiêm túc lắng nghe từ đầu tới cuối, không cắt lời Lăng Dương lần nào, tuy nói là kể lại, không bằng nói là cậu đang tự lẩm bẩm, những chuyện cũ như hiện rõ trước mắt, không biết là kể cho Thích Phong nghe, hay là tự nói cho chính mình nghe.

Thích Phong nghe xong chuyện, ngược lại chẳng nói được lời an ủi nào, “Cho nên cậu không báo cảnh sát là vì bạn gái của Mạnh Gia Hổ?”

Lăng Dương lắc đầu, “Tôi không muốn Mạnh Hổ biết chuyện này, tuyệt đối không.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại, cuối cùng là điện thoại của Thích Phong phá vỡ sự im lặng, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, không ngờ người gọi tới là Hạ Gia Uy.

Lúc nãy đưa Lăng Dương nhập viện làm thủ tục kiểm tra, loay hoay không cách nào phân thân, thu xếp xong, mới phát hiện trời đã khuya. Hắn điện cho Mộ Dung, biết Thích Ảnh đã gục, Hạ Gia Uy chắc cũng đã ngủ, nên chỉ gửi tin nhắn, không ngờ đối phương lại một mực chờ đến giờ.

Bạn học Bạo Bạo Long vô tâm vô phế của chúng ta thực tế là đã ngủ rồi, nhưng đang ngủ thì tỉnh giấc phát hiện Thích Phong không có bên cạnh, lấy di động ra xem mới biết đối phương cư nhiên nói là không tới được.

Hạ Gia Uy liền nổi giận, mặc dù trước đó đã làm đổ hũ giấm chua trong lòng, nhưng từ chối và bị từ chối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cậu chỉ cảm thấy Thích Phong lại đem mình ra đùa bỡn.

Thích Phong vừa bật điện thoại, chút nữa là bị Hạ Gia Uy làm điếc lỗ tai, đưa tay, đem điện thoại kéo ra xa, vậy mà vẫn còn nghe thấy tiếng Hạ Gia Uy.

“Thích Phong cậu lại trêu chọc tôi đúng không? Trêu chọc tôi thú vị lắm đúng không? Thấy tôi ở đây ngu ngốc chờ, cậu đắc ý lắm đúng không? Ông đây sau này sẽ không bao giờ tin lời cậu nữa!”

Hạ Gia Uy gào xong thì cúp máy, Thích Phong gọi lại, nhưng bên kia đã tắt máy.

Những lời vừa rồi của Hạ Gia Uy truyền đến tai Lăng Dương rất rõ ràng, nhìn thấy loại tình huống này, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần.

“Xin lỗi, ” Lăng Dương không biết lúc này còn có thể nói gì.

“Cậu đúng là phải nói xin lỗi với tôi,” Thích Phong cũng không khách sáo với Lăng Dương, “Tôi đã chờ bảy năm, chờ mãi mới chờ được tảng đá nở hoa, cậu cho rằng mấy chuyện cảm thông này đối với tôi rất dễ dàng sao? Tôi hiếm lắm mới thua một lần.”

Lăng Dương ngược lại lại bị cái thái độ kiêu ngạo tự đại này của hắn chọc cười, “Nói cho tôi biết chuyện của các cậu đi.”

Hai người trên mạng quen nhau không tới một năm, ở ngoài quen nhau chưa tới một ngày, nhưng lại trò chuyện suốt đêm giống như bạn bè quen biết nhiều năm, những tâm sự trước đây chưa từng nói cho ai nghe, đều không giấu giếm nói hết cho đối phương nghe.

“Vậy giờ làm sao, cậu ta hiểu lầm cậu, cậu không đi giải thích sao?” Lăng Dương hỏi.

“Cậu ấy lúc tức giận thì có nói gì cậu ấy cũng không nghe, lúc không tức giận thì cái gì cũng không cần giải thích, cậu ấy rất dễ nổi giận, nhưng giận xong thì sẽ quên. Cậu ấy không giống cậu, cái gì cũng đem giấu trong lòng, tâm tư cậu ấy đơn giản, nhìn một cái là có thể hiểu rõ.”

“Vì tính cách này nên mới hấp dẫn cậu?”

Thích Phong suy nghĩ một chút, “Có lẽ vậy.”

Lăng Dương quay đầu đi chỗ khác, “Thật ra thì tôi cũng muốn vĩnh viễn đơn thuần như vậy.”

“Sau khi vết thương lành, cậu định làm gì?”

Lăng Dương lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Nếu không thì cậu qua Lâm Sơn tìm tôi.”

Lăng Dương ngẩng đầu nhìn hắn.

“Em trai tôi muốn xuất ngoại, hơn nữa cũng không định tiếp tục đánh 33, đội chúng tôi đang thiếu một Tế Ti.”

Lăng Dương cười khổ nhìn tay mình, “Tôi còn có thể đánh sao?”

“Chút thương thích này của cậu chỉ là chuyện nhỏ, lúc chúng tôi huấn luyện rất thường bị, dưỡng khoảng nửa tháng là được,” thật ra thì Thích Phong cũng biết, tay Lăng Dương bị thương rất nghiêm trọng, nội trong một hai tháng tuyệt đối không lành được, còn không biết có gây ra di chứng gì không, nhưng hiện tại hắn phải ngăn đối phương suy nghĩ lung tung.

Lăng Dương nhếch miệng, “Để tôi suy nghĩ một chút.”

Trời tờ mờ sáng, Lăng Dương mới miễn cưỡng ngủ được một chút, Thích Phong cũng đang ngủ gật trên ghế, thì y tá trực ca ngày đến gọi Lăng Dương đi kiểm tra.

Ở sảnh chờ CT, Lăng Dương thấy Thích Phong cứ luôn nhìn về một hướng, hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

“Bên kia có hai người trông rất quen, hình như là học sinh trường chúng tôi.”

“Người nào?” Lăng Dương cũng quay đầu nhìn.

Thích Phong lắc đầu, “Cũng có thể là tôi nhớ nhầm,” hắn đổi đề tài, “Cậu thật sự không muốn báo cho đồng đội? Bọn họ bây giờ chắc đang đợi ở khu thi đấu, cậu định giải thích thế nào về sự vắng mặt của mình?”

Lăng Dương cúi đầu xuống, “Tôi không biết phải nói thế nào, tôi cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại cậu ấy.”

Vừa dứt lời, điện thoại Lăng Dương để bên người Thích Phong vang lên, hiển thị tên người gọi đến là Tiểu Bạch Long.

“Có nghe không?” Thích Phong cầm điện thoại hỏi Lăng Dương.

Lăng Dương kiên quyết lắc đầu.

 

Bạch Lung gọi mấy cuộc đối phương đều không nghe, liên tục gửi tin nhắn bảo Lăng Dương mau trả lời, trận chung kết sắp bắt đầu, mà vẫn chưa thấy bóng Lăng Dương đâu, một bên thì Mạnh Hổ sắc mặt âm trầm đến dọa người, Bạch Lung cũng không dám hỏi Mạnh Hổ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Mạnh Hổ bây giờ lại nghĩ đến chuyện khác, tối qua lúc hắn tỉnh rượu đã là đêm hôm khuya khoắt, quán bar cũng đóng cửa. Hắn miêu tả hình dáng và quần áo Lăng Dương với người phục vụ, biết được Lăng Dương đã sớm rời khỏi đó cùng một người con trai khác.

Hắn liền chạy tới khu thi đấu thì gặp Hồ Lê, chuyện cũng giống vậy được Hồ Lê thêm bớt nói lại, đến lúc Phạm Bối Bối lo lắng nói cho hắn biết hướng đi của Lăng Dương, thì đã là lần thứ ba hắn nghe được.

Bạch Lung quay lại ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hổ, cân nhắc xem làm sao để mở miệng.

“Không phải đã báo với cậu, tối qua phải tập họp khẩn cấp, sao cậu không về?”

“Tôi uống say.”

“Cậu uống say?” Bạch Lung cau mày, “Vậy Lăng Dương có đi với cậu…”

“Đừng nhắc Lăng Dương với tôi!” Mạnh Hổ gắt gỏng cắt lời Bạch Lung, trong lòng Bạch Lung trầm xuống, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Mạnh Hổ nhắc tới Lăng Dương với thái độ này.

Trọng tài đã bắt đầu đếm ngược, nếu trong vòng năm phút không tới thì coi như bỏ cuộc, trên khán phòng mọi người hoang mang thảo luận, rất nhiều người đều vì hâm mộ mà đến xem trận thi đấu cuối cùng của FOX vs Tiểu Linh Dương, đột nhiên bỏ cuộc chẳng lẽ Tiểu Linh Dương sợ?

Hồ Lê ngồi ở ghế thi đấu vẫn có vẻ rất ung dung, dường như đã sớm biết trước có được màn kịch hay này.

Bạch Lung lại bắt đầu điên cuồng gọi điện cho Lăng Dương, hiện tại không phải là đang lo lắng trận đấu có thể tiến hành hay không, mà là Lăng Dương có thể đã xảy ra chuyện gì hay không.

“Cậu thật sự không muốn nghe máy?” Thích Phong ngắm nghía điện thoại của Lăng Dương, số misscall trên màn hình đã hiện đến hai con số 0.

Lăng Dương đang nhìn vết thương trên tay, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không đặt ở đó.

“Cậu muốn làm con rùa đen rút đầu tới khi nào?”

“Tôi chỉ là…”

“Cậu không nghe, vậy tôi nghe giùm cậu, bất kể cậu bịa ra lý do gì, dù sao cũng phải nói rõ cho đồng đội cậu biết.”

“Đừng !” Lăng Dương đưa tay ngăn cản, Thích Phong đã nhanh hơn nhấn mở loa ngoài.

Gọi được! Bạch Lung vội cầm điện thoại lên tai nghe, vừa định mở miệng, điện thoại đã bị Mạnh Hổ cướp lấy.

“Cậu cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại rồi sao?” Giọng nói tức giận của Mạnh Hổ theo loa ngoài truyền ra, “Cậu còn nhớ hôm nay là ngày thi đấu sao? Chúng tôi vất vả cực khổ đánh đến tận bây giờ, rốt cuộc là vì ai?”

“Giờ cậu có chạy tới cũng vô ích, nhờ ơn cậu, đội chúng ta đã bị xử là bỏ cuộc rồi. Từ nhỏ đến lớn, cậu nói đông thì là đông, nói tây thì là tây, là do tôi quá nuông chiều cậu phải không? Muốn tới thì tới, không muốn tới thì không tới, gọi liên tục cũng không trả lời, cậu còn chút ý thức trách nhiệm nào không vậy?”

Thích Phong hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này, lúc này nói cũng không được, ngắt máy cũng không được, Lăng Dương không giật điện thoại lại, chỉ im lặng lắng nghe, trong khóe mắt dường đã ngấn nước.

Một bà bác bên cạnh nghe không nổi nữa, “Ai nha nha, đứa nhỏ này sao lại vô lý như vậy, để bác dạy dỗ nó.”

Lăng Dương thấy bác gái gặp chuyện bất bình muốn ra tay giúp đỡ, vội vàng giật điện thoại lại, nhấn nút tắt máy, người trong đại sảnh tất cả đều vô tình hoặc cố ý nhìn cậu.

Lúc này Thích Phong bắt đầu hối hận, theo những gì hôm qua Lăng Dương miêu tả cho hắn nghe, hoàn toàn không tưởng tượng nổi người ở đầu dây bên kia chính là cái người mà Lăng Dương luôn miệng nói đem cậu nâng trong tay sợ rơi vỡ ngậm trong miệng sợ tan mất, hắn vốn cho là hai người dù không có tình yêu, thì ít nhất cũng có tình nghĩa anh em.

“Cậu ổn không,” Thích Phong ân cần hỏi, hắn nỗ lực một đêm, tâm trạng Lăng Dương mới tốt lên một chút, giờ lại bị đánh trở về vực sâu vạn trượng.

Lăng Dương xoa xoa hốc mắt đau đỏ, ngẩng đầu nhìn trời, “Bỏ đi, như vậy cũng tốt, ít nhất sau này gặp mặt không phải khó xử.”

Lăng Dương chật vật dùng một tay mở nắp điện thoại, lấy SIM ra, “Sau này cũng sẽ không gặp nữa…”

 

Khi Hạ Gia Uy nhìn thấy Thích Phong, đã là hai ngày sau, hai ngày này, cậu cũng đã hết giận, cũng cảm thấy tính tình nóng nảy của mình đúng là không thể hiểu nỗi, sau đó không có tin tức gì của Thích Phong, lại bắt đầu lo lắng.

“…Hai ngày nay cậu đi đâu vậy?” Hạ Gia Uy mượn cớ đến phòng ngủ Thích Phong mượn đồ, bên trong chỉ có một mình hắn. Thích Phong trông tiều tụy thấy rõ, hình như hai ngày liên tiếp không có nghỉ ngơi.

Thích Phong vừa thấy dáng vẻ quan tâm không tự nhiên lại không che giấu được của Hạ Gia Uy, tâm tình nóng nảy dồn nén trong hai ngày qua liền trong nháy mắt tan thành mây khói. Mặc dù hắn luôn cố ý chọc cho đối phương nổi cơn tam bành, có lúc cũng cảm thấy cậu rất vô tâm, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy rất may mắn đã nhìn trúng một sinh vật đơn tế bào đơn thuần đến cực hạn như vậy.

Thích Phong suy nghĩ một lúc, “Trên đường đi đến quán bar, tôi nhặt được một tiểu linh dương bị thương. Nó nói cho tôi biết, nó yêu khắc tinh của nó là lão hổ. Tôi mang tiểu linh dương đi tìm lão hổ bày tỏ, không ngờ lão hổ cũng thầm mến nó rất nhiều năm, hai con vật từ đó sống hạnh phúc bên nhau.”

Hạ Gia Uy khóe miệng co giật, “Cậu bịa chuyện cũng phải bịa cái đáng tin chút đi, vừa dê vừa hổ, cậu nghĩ tôi tin sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vậy được rồi, ” Thích Phong kể lại một câu chuyện khác, “Tôi ở quán bar cứu được một người bị thương, cậu ta thổ lộ với người đã ở cùng mười sáu năm, bị cự tuyệt, còn bị tình địch cho người đánh bị thương rất nặng, sau đó lại bị những lời căm ghét của người cậu ta thích đả kích. Cậu ta bị tổn thương đến đáy lòng, từ đó về sau hai người trở thành người qua đường, vĩnh viễn không gặp lại.”

Hạ Gia Uy bị câu chuyện ngắn gọn này làm chấn động, cả buổi mới hỏi, “Vậy rốt cuộc câu chuyện nào là thật?”

Thích Phong hỏi ngược lại, “Cậu thích cái nào?”

Hạ Gia Uy suy nghĩ một chút, “Cái có con hổ.”

Thích Phong gật đầu một cái, “Cho nên tâm tư của cậu rất đơn thuần.”

Hắn ôm lấy cậu, “Nếu không sao tôi lại thích cậu như vậy.”


Lời tác giả:

Sở dĩ lựa chọn viết phiên ngoại này dựa vào góc nhìn của Phong Bạo, là muốn từ góc độ của hai người họ dẫn ra phần tiền truyền, ghép cái đêm quan trọng nhất vào cho trọn vẹn. Mặc dù biết mọi người đều thích phiên ngoại ngọt ngào, nhưng tôi cảm thấy như vậy mới có thể đem những chuyện cũ trước đây của Tiểu Linh Dương viết hoàn chỉnh. Chính vì có bước ngoặc này, nên Tiểu Linh Dương mới có thể gặp được Lãng ca, về sau sống cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ…

Về phần cảnh ăn tươi Bạo Bạo Long, vốn là không định viết, thỉnh mong thứ lỗi cho bệnh bất trị không muốn viết cảnh H cho couple phụ của tác giả.


PHIÊN NGOẠI HOÀN


 

Phiên ngoại Vì Em Không Xứng
Phiên ngoại Vì Em Không Xứng

Author: Du Phong Nhi

7 thoughts on “[PN] Vì Em Không Xứng – Thích Phong x Bạo Bạo Long – 8 (Hoàn)

  1. Cuối cùng thì mình cũng đã xem được trọn bộ PV võng du này. Bộ này là bộ võng du đầu tiên mình đọc, cả cup chính lẫn phụ mình đều thích. Mình cám ơn bạn rất nhiều đã bỏ công nối tiếp bạn Linh edit phần PN, và sư giúp đỡ của bạn trong những ngày qua tận tình gợi ý hướng dẫn mình mở pass. Cám ơn bạn rất nhiều, rất nhiều… có dịp mình sẽ quay lại với nhà bạn… Chúc bạn luôn thành công trên con đường edit đam và được nhiều red biết đến <3

    1. Mình cũng thích bộ võng du này nên mới quyết định làm tiếp sau một thời gian dài chờ đợi. Chỉ làm theo sở thích chứ cũng không trông mong gì.

      Nhưng đọc những dòng của bạn mình thật sự rất vui. Cảm ơn bạn rất nhiều đã ủng hộ nhà bọn mình và dành thời gian comment với mình~

      1. Nói thế nào, đây có lẽ là duyên a ~. mình ở trên face book có bạn vào hội đam mỹ nhờ cầu cứu cái pass”truyện 1 loài hoa được gọi là hoa tình yêu có thể thấy đc nó ở Đà Lạt xuất hiện trong bộ manga Hana no mizo Shiru”. mình là đứa vốn thích giải pass nên là share thử gg ca ca thì ra nhà bạn. Sau đó thì giải ko ra nên lòng vòng trong nhà bạn tham quan… và cuối cùng thì mắt lóe sáng khi thấy phần PN. Ban đầu mình cũng muốn bỏ cuộc nhưng dc bạn tận tình mình cũng ko thể vì chút khó mà lui. Còn việc cm là nghĩa vụ là cái gì đó nên làm của 1 red nên bạn ko cần cám ơn mình hehehe ^^

        1. =)) Nhà này nhiều pass biến thái lắm cơ.

          Còn pass cho PN này thì có chút đặc biệt, 1 là để vui, 2 là để mọi người chú ý chút đến tác giả tác phẩm và cả edit trước nữa.

          Mình hy vọng bạn đọc truyện sẽ thấy vui vẻ~

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *