Thanh Mai Túy – Chương 30

Thanh Mai Túy

 Chương 30

Nửa đêm Lạc Ngọc Minh bị những tiếng rên rỉ như có như không đánh thức. Chống người ngồi dậy xem người bên cạnh, y đôi mắt nhắm chặt, hai hàng mi nhăn nhíu lại một chỗ như đang bị bóng đè rất đáng sợ, hoặc là phải chịu đựng chuyện gì thống khổ lắm. Hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán y, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Một lúc lâu sau mới thanh âm của người nọ, “Ta không sao, ngày hôm nay là mùng tám.”

“Rất đau sao?”

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ, Sở Tiêu Vi nắm tay hắn đặt lên bụng mình rồi nói: “Không có gì đáng ngại, ngươi giúp ta ủ ấm thì tốt rồi.”

Tay hắn chậm rãi vuốt ve trên bụng của đối phương, im lặng, rồi trở nên trầm mặc. Từ trong trầm mặc, thanh âm của Lạc Ngọc Minh lần thứ hai vang lên, giọng nói trầm thấp, có chút lo lắng, mang theo cảm giác thâm trầm của màn đêm.

“Có phải là ta khiến ngươi phải chịu rất nhiều đau khổ?”

Trả lời hắn là tiếng thì thầm nho nhỏ: “Dù có khổ hơn nữa cũng đáng giá.”

Dù có khổ hơn nữa cũng đáng giá, chỉ cần chúng ta suốt đời bên nhau.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Ngọc Minh vội vã đi tới nơi ở của Tần Xương Thần. Để cầu khẩn người ta, hắn bất chấp chuyện nhìn nhau không vừa mắt. Đập cửa suốt một khắc, cuối cùng Tần Xương Thần mặt xưng mày xỉa rốt cục cũng xuất hiện trước mắt. Lạc Ngọc Minh phủ đầu*, không đợi người nọ mở miệng mắng mỏ, giành nói trước, “Độc Huyết mai phải giải như thế nào?”

Người bị hỏi dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn, kỳ quái đến nỗi khiến hắn nghĩ phía sau chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Sau một hồi thật lâu người đối diện rốt cục lên tiếng, “Ngươi cuối cùng cũng quan tâm đến người khác, tiếc là… đã quá muộn, độc đã thấu tận xương, thế nào mà giải được.” Dứt lời đánh cái ngáp, muốn đóng cửa tiễn khách, làm cho Lạc Ngọc Minh mất hứng, người ta hạ thấp mặt mũi đến cầu ngươi, ngươi lại có thái độ này.

“Giải không được? Gì cũng không giải được, ngươi còn là thần y làm gì.”

Người đối diện cũng là ăn mềm không ăn cứng, bị người khích bác có thể không bốc hoả sao. “Ta chỉ là một đại phu, trị bệnh cứu người, quản không được chuyện ông trời muốn mưa, nữ nhi phải gả đi, giáo chủ muốn sinh con. Ngươi biết độc này là do đâu mà trúng sao, là do hài tử muốn lớn lên phải hấp thụ tinh nguyên của cơ thể mẹ, khi sinh ra sẽ phá vỡ huyết mạch của y, chỉ còn lại một chút tinh khí thần huyết không đáng kể. Ngươi cho là một người nam nhân sẽ giống như nữ nhân, nói sinh là sinh được à.”

Nhìn nam nhân đối diện sắc mặt hết trắng rồi lại xám, Tần Xương Thần vô lực thở dài, phất tay muốn đuổi người đi, mỗi một người đều không làm cho hắn bớt lo, hắn đã có đủ phiền toái. Ai ngờ nam nhân bỗng nhiên nắm lấy ống tay áo của hắn, khiến hắn lại càng hoảng sợ.

“Ý của ngươi là… ý của ngươi là hắn lần này sẽ càng gặp nguy hiểm?”

Thoáng cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy ăn ngay nói thật là tốt nhất, “Đây là vì sao ta không cho y mang thai lần thứ hai. Ngươi sao lại không có đầu óc như vậy, ta kiên quyết phản đối, ngươi lại giúp hắn giấu diếm ta.”

“Ta cho là… ta cho là tại ngươi ghen tị với ta…”

“Cái gì? Lạc Ngọc Minh, ngươi tên hỗn đản này, lão tử chính là thích nữ nhân. Này, ngươi trở lại cho ta…” không đợi Tần Xương Thần nói xong, Lạc Ngọc Minh đã theo đường vừa tới chạy mất.

Một mạch chạy về tẩm cung giáo chủ, vọt tới trước người đang trầm trầm ngủ trên giường, hắn vội vàng nói: “Tiêu Vi, Tần Xương Thần nói có phải là thật không? Ngươi mang thai hài tử này rất nguy hiểm có đúng hay không?”

Vốn đang ngủ ngon giấc bị người thô lỗ đánh thức, Sở Tiêu Vi cau mày nói: “Ngươi nhẹ một chút, ta bây giờ không chịu được nguơi lay như vậy đâu.” Tuy là trách cứ, nhưng trong giọng nói lại không có một chút oán giận nào.

“Ngươi trả lời ta, có phải thật vậy hay không.”

“Hắn nói quá, tuy có chút nguy hiểm, nhưng không nghiêm trọng như hắn nói, ngươi không cần cái gì cũng tin lời hắn.”

“Ta hiện tại chính là không tin được lời ngươi, ngươi lần nào cũng không nói thật cho ta biết.”

Thở dài một tiếng nhẹ đến không thể nghe thấy, thanh âm đầy từ tính của Sở Tiêu Vi vang lên, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, cũng chỉ là mất một phần công lực. Thân thể ta rất tốt, mất một phần công lực cũng không sợ, chính là có thể luyện lại được. Ngươi không cần buồn lo vô cớ.”

“Còn nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao?”

“…”

“Tiêu Vi, chúng ta không sinh đứa bé này nữa có được hay không? Ta tình nguyện không có đứa con này, chứ không muốn không có ngươi. Tư vị mất đi ta đã nếm qua một lần, đừng để ta phải chịu đựng lần thứ hai.”

“Máu huyết đã thành thai, ngươi muốn ta bỏ nó đi, ta cũng sẽ thương tâm mà mất hết công lực.”

Mười ngón tay trắng nõn thon dài của Lạc Ngọc Minh đang nâng lên khuôn mặt của người đối diện, ánh mắt yêu thương. Với Sở Tiêu Vi mà nói, đây là đôi mắt đẹp nhất y từng thấy qua trong kiếp này. Ngọc Minh, ngươi cũng biết, chính là vì ánh mắt này của ngươi, ta mới trăm phương nghìn kế lưu lại hài tử này; Ngọc Minh, nếu ngươi biết ta lại vừa lừa ngươi thêm một lần, ngươi còn có thể yêu thương ta như thế này không.

Lạc Ngọc Minh chôn mặt vào lồng ngực người kia, tham lam hít lấy khí tức của y, hồi lâu sau mới phát ra tiếng nói nặng nề, “Vì sao không nói cho ta biết lại mang thai sẽ gặp nguy hiểm? Ta nói ta muốn có thêm một hài tử, cũng không có nghĩa là ta không để ý của an nguy của ngươi.”

“Ta muốn cho ngươi biết điều này, ngoại trừ để ngươi ly khai, ta cái gì cũng đều nguyện ý làm vì ngươi.”

_______________________

* Nguyên văn là “Tiên phát chế nhân” – hành động trước để kiềm chế đối phương, đánh đòn phủ đầu trước.

 


⇝  Thanh Mai Túy – Chương 31

 

Author: Du Phong Nhi

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *